chuyen cuoi xe bus 80

Lịch trình và Điểm dừng 88 xe buýt (Đã cập nhật) Tổng quan thời gian biểu xe buýt 88 cho tuần tới: Bắt đầu hoạt động lúc 05:05 và kết thúc vào lúc 18:25. Các ngày hoạt động trong tuần này: mỗi ngày. Hóa ra, hôm này là ngày cụ ông 86 tuổi đi làm buổi cuối cùng. Cụ Fracassa làm ở trung tâm IRS của thành phố (Sở thuế vụ Hoa Kỳ) đã được 60 năm. Và cũng từng đó năm, cụ luôn bắt chiếc xe bus số hiệu 530 này đi làm. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, vậy nên đồng Trung tâm Tân Đạt (Hanoibus) Loại hình hoạt động: Cự ly: 25.6 km. Loại xe: chỗ. Thời gian hoạt động: 5h06 - 20h59 (CV Thống Nhất); 5h07 - 21h07 (Lệ Chi) /CN: 5h00 - 21h00. Thời gian kế hoạch 1 lượt: 65 phút. Giá vé: 8000đ/lượt. Số chuyến: 8 - 9 xe chuyến/ngày. Thời gian Đọc truyện Chuyến Xe Cuối Số 13 tác giả Lão Bát Linh FULL chương 1 mới nhất. Hỗ trợ giao diện điện thoại, tablet, tải app đọc truyện offline, EPUB. Jan 20, 2021 · While support for the Intel Iris Xe Graphics processor has already been integrated into Linux* and integrated into Linux-based distributions such as Ubuntu 20.04.1, enabling work for the Intel Iris Xe MAX graphics processor in Linux* is ongoing. intel-graphics. 20.10. gpu-driver.. Web. Ich Danke Dir Dass Ich Dich Kennenlernen Durfte. Lâu lâu em trở lại với các thím cái nhỉ, lại một bộ linh dị mà em khá ưng, các thím yên tâm bộ này kết không hề lởm như bộ Nâng Quan Nhân nhé. Truyện dài Chuyến xe bus số 13 Tác giả Lão Bát Linh Người dịch Vũ Huy Toàn Yêu cầu không reup dưới mọi hình thức! CHƯƠNG 1 CHUYẾN XE CUỐI NGÀY KHÔNG AI MUỐN LÁI Tôi mới ngoài 30 tuổi, là một tài xế lái xe bus, cũng là tài xế trẻ nhất trong đội xe. Nhiều người cho rằng còn trẻ mà lái xe bus là không nên, nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi không ăn trộm ăn cắp, tôi tự lập và chẳng có gì là xấu, ngoại trừ việc không có bạn gái. Tôi rời trạm xe lúc 5h sáng mỗi ngày, quay lại vào lúc 7h, chạy đi chạy lại mấy chuyến cho tới chiều. Về cơ bản, tôi tan sở lúc 16h30. Lão Vũ là đội trưởng của chúng tôi, đến từ Hồ Bắc. Thường thì việc lớn việc nhỏ trong đội đều phải thông qua anh ấy trước, có câu nói không ngoa "Chim chín đầu trên trời, người Hồ Bắc dưới đất." Anh ta là loại chim chín đầu già nua, xảo quyệt nhưng không vụ lợi. Chủ nhật tôi nghỉ cả ngày ở nhà, và tình cờ đã có một giấc mơ đẹp. Trong mơ tôi đã yêu Phạm Băng Băng. Đi ăn rồi đi xem phim, vừa mới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc. Ban đầu tôi còn thắc mắc tại sao không ở sân khấu mà lại nghe tiếng nhạc. Sau đó Phạm Băng Băng mờ dần, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Đưa tay với chiếc điện thoại đang rung chuông ầm ỹ, nhấn nút nghe, khó chịu mắng "Có bệnh à, giờ này đã gọi điện?" Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó một giọng Hồ Bắc chán ghét của Lão Vũ chậm rãi cất lên "Tiểu Lý, tôi là Vũ ca đây, cậu đang ở nhà à, đừng ngủ, mau tới công ty đi, có cuộc họp khẩn cấp." Tuy chẳng vui vẻ gì nhưng toii vẫn ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy. Công ty khi có việc thì dù là ngày nghỉ cũng phải tới, đây là quy định. Tôi rửa mặt, mặc quần áo, cũng chẳng buồn ăn sáng, vội vàng chạy tới công ty. Trong văn phòng lão Vũ đã chật kín đồng nghiệp, tôi miễn cưỡng chen vào, trông thấy tôi, lão Vũ gật đầu một cái, nói "Đông đủ rồi, vào chuyện chính thôi. Ban lãnh đạo thành phố sau khi thống nhất, đã quyết định sẽ thêm một chuyến xe ban đêm tới nhà máy giấy. Hôm nay chúng ta bàn bạc một chút xem ai sẽ là tải xế." "Cái gì? Nhà máy giấy? Cả đoạn đường chẳng có bóng người, mở tuyến xe cho ai đi?" Lão Vũ vừa dứt lời thì trong đám đông liền có tiếng xì xào. Nghe xong lão Vũ cau mày nói "Quan tâm gì chuyện có người hay không. Đây là thành phố yêu câu, nếu có gì thắc mắc có thể tới gặp lãnh đạo để hỏi, phàn nàn cái gì?" Mọi người thấy lão Vũ nổi giận, không ai dám nói gì thêm, lão Vũ nhìn nhìn rồi nói tiếp "Tuyến xe này chỉ chạy một ngày một chuyến rồi nghỉ, mỗi tháng trợ cấp tài xế thêm 500 tệ." Lời vừa nói ra, tiếng huyên náo lại vang lên "Một ngày chạy có một chuyến, lương lại hơn người khác 500, tôi làm!" "Tôi cũng làm!" Thấy mọi người ồn ào, lão Vũ ti hí mắt, cười "Mọi người thấy đấy, có chuyện tốt lão Vũ đây còn không tranh thủ kiếm cho mọi người sao? Lão Vũ này đã bao giờ nói suông không?" Liền bắt đầu có mấy kẻ nịnh hót được đà vỗ tay, tiếng vỗ tay rần rần khiến lão Vũ càng cười ha hả. Nhưng tôi cứ cảm thấy ánh mắt lão Vũ này có vấn đề, quả nhiên anh ta nói tiếp "Công việc và tuền thưởng tôi cũng đã nói, aiz, là chuyện tốt, nhưng có chút vấn đề, đây là ca đêm." "Nói gì vậy, ca đêm? Bảo sao chỉ đi có một chuyến, lại còn thưởng tiền, ban đêm tới nhà máy giấy kia làm gì? Đi gọi ma à?" "Đúng vậy, tôi nghe nói thôn Đường Oa Tử bên đó không sạch sẽ, thường có ma quỷ hiện hồn." "Nghe các anh nói kìa, ma quỷ đâu ra? Toàn người lớn lại còn sợ tối à, bên đó chẳng phải có một thôn sao, người ta trình lên thành phố, ngày nào cũng có nhiều thôn dân vào thành bán đồ ăn, đêm không có phương tiện về. Để thuận tiện cho người dân ở đó, thành phố liền phê chuẩn mở thêm tuyến xe." "Cái gì? Mấy người dân ở đó bán đồ ăn tại chợ đêm đến tận 10h, vậy xe này mấy giờ xuất phát?" Lão Vũ chép chép miệng, cười nói "11h đêm xuất phát!" Nhà máy giấy ở vùng ngoại thành, 11h xuất phát từ trạm tổng, tuy ban đêm không kẹt xe nhưng để tới nơi cũng phải mất 1 tiếng. Nói cách khác, bắt đầu tưt nhà máy giấy quay về, thì đã là hơn 12h đêm. Nghĩ tới đây, tôi liền từ bỏ ý định kiếm thêm 500 mỗi tháng, tựa vào khung cửa sổ, ngáp dài. Thấy cả phòng không ai hưởng ứng, lão Vũ ho khan một tiếng, nói "Ai da, mọi người làm nghề tài xế, lại còn chọn giờ chọn chuyến?" Lão Lý không nhịn nổi nữa "Lão Vũ à, không phải bọn tôi không muốn nhận chuyến này, nhưng anh thấy đấy, ca đêm về tới nhà đã 2,3h sáng, con cái đang ngủ hết rồi, đánh thức chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới việc học hành sao?" "Đúng vậy, nhà tôi cũng có con nhỏ, sắp thi lên cấp 3." "Tôi cũng có con, chuẩn bị thi đại học." "Con tôi sắp có bài kiểm tra cuối kỳ." Để không phải nhận chuyến xe này, bất kể con của họ đang học lớp mấy thì cũng đều sắp có kỳ thi. Tôi đang thầm mắng những người này không có phẩm chất, thì hình như lão Vũ nhắm trúng tôi trong đám người, cười ý tứ nói "Tiểu Lý này, thấy mọi người nói, cậu vẫn là cẩu độc thân, không có con, đúng không?" Đám tài xế 'già' đồng thời quay lại nhìn tôi, nhất thời tôi chẳng biết nói gì, thì một bàn tay đột nhiên chụp lên vai tôi "Tiểu Lý, cậu còn trẻ, đúng là lúc đang cần liều mạng kiếm tiền, làm cho tốt nhé!" Tôi vừa định mở miệng, lại một bàn tay khác chụp lên vai "Tiểu Lý, ca đêm ít người, xe dừng ít, không mệt. Hơn nữa buổi tối con gái ngồi xe cũng nhiều, cố mà nắm lấy cơ hội!" Không cho tôi cơ hội từ chối, những con người này cứ như trút được gánh nặng, nhanh chân đẩy cửa, cười hì hì mà ra ngoài. Nháy mắt người đã đi sạch, trong phòng chỉ còn lại tôi và lão Vũ. Lão Vũ nheo đôi mắt nhìn tôi, cười mà như không cười, nói "Tiểu Lý, chuyện đã tới nước này, cậu cũng đừng từ chối nữa. Thế này đi, tôi xin thêm cho cậu 200 tệ, tức là nhiều hơn người khác 700 tệ một tháng." Nghe xong tôi cảm thấy tức cười, định văng ra một câu thô tục thì lão Vũ đã nhanh hơn một bước, túm lấy cổ tay tôi. Anh ta đặt cái chìa khóa xe vào tay tôi, nói "Cậu khỏi cần chạy chuyến ban ngày, tôi sẽ sắp xếp người thay. Từ nay cậu sẽ lái chiếc 2386 này, có việc gì thì báo với tôi, tôi rất lạc quan về cậu." Tôi định nói thì lão Vũ đã vẫy vẫy tay, nhanh chân đi ra khỏi cửa. Nửa thân người vừa ra bên ngoài thì lão Vũ nhoài vào nói với tôi "À tiểu Lý, thông báo này là từ tuần trước, tối qua tôi mới nhớ ra. Đêm nay cậu bắt đầu chạy rồi, 11h đêm xuất phát, đừng quên nhé!" Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc việc bàn giao chuyến xe, tôi không nói được câu nào, đã mơ mơ hồ hồ bị đổi chuyến. Nhìn cái chìa khóa xe trong tay mà dở khóc dở cười, có điều chuyện đã rồi, 700 mỗi tháng, sẽ được hút thuốc ngon. Giờ cơm chiều ở nhà ăn, lão Đường bưng mâm đồ ăn đến ngồi cạnh tôi, thần bí cười, ngỏ giọng nói "Huynh đệ, nghe nói lão Vũ giao cho cậu chạy chuyến nhà máy giấy à?" Tôi nhai miếng cơm trong miệng, gật đầu. "Ai da huynh đệ, cậu bị ngốc à, đường tới nhà máy giấy mà cứ tùy tiện chạy sao?" Tôi nghe trong lời nói của lão Đường có hàm ý, quay đầu nhìn nghiêm túc về phía ông ta "Sao vậy lão Đường, chỉ là ca đêm thôi mà, không sao hết. Tôi dương khí đầy mình, lại còn là trai tân, tôi có sợ cái cọng lông!" Lão Đường vừa nghe vừa lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói "Cậu mới vào công ty được hơn 1 năm, có vài chuyện còn chưa biết. Cậu nghĩ rằng đám già kia thật sự sợ về muộn quấy rầy con cái nên mới không nhận chạy chuyến đó ư?" Tôi nghe, chợt thấy có gì không đúng, buông đũa xuống hỏi "Sao, Đường ca, còn có chuyện khác ư?" Lão Đường cười khổ, thấp giọng nói "Tuyến xe đi nhà máy giấy này, 10 năm trước đã có. Nhưng sau này, tài xế chuyến đó đã đánh xe lao xuống hồ tử vong, trên xe đầy người, cậu thấy có lạ không?" Tôi cười nhẹ nhõm, nói "Lão Đường, làm nghề tài xế, tai nạn là chuyện thường, có gì lạ đâu?" "Chưa hết." Lão Đường lo lắng, buông đũa xuống, ghé đầu vào tai tôi nói nhỏ "Sau đó, tài xế thứ 2 và thứ 3 cũng lao xuống cái hồ đó. Chỉ nửa năm, ba tài xế cùng ba nhóm người đều chết." Nụ cười trên mặt tôi lập tức tắt ngúm, vội hỏi lão Đường "Sao tôi chưa nghe thấy chuyện lớn như vậy bao giờ?" Lão Đường nhìn lên, thấy không ai để ý mới nói tiếp "Chuyện lớn như vậy cậu nghe được mới là lạ đấy, thành phố ra mặt bồi thường, đã chặn cái tin này từ lâu rồi. Lần này chủ tịch mới lên nhậm chức chắc là một người vô thần, nên mới quyết định mở lại tuyến xe." Nghe lão Đường nói xong, trong lòng tôi rất tức tối, việc này chắc chắn lão Vũ biết, vậy mà còn dí nó cho tôi, khác gì đánh bẫy tôi đâu. Lão Đường thấy sắc mặt tôi khó coi, vỗ vỗ vai nói "Huynh đệ, quan hệ giữa chúng ta thân thiết, tôi mới nói với cậu chuyện này. Nhưng có lẽ đúng chỉ là giao thông không tốt nên mới xảy ra chuyện, nếu đã nhận rồi cậu cũng đừng canh cánh trong lòng." Tôi gật đầu, lôi bao thuốc phù dung vương mới mua ra đưa cho lão Đường "Đường ca, cảm ơn anh, tôi tới công ty này một năm, cũng chỉ có anh là bằng hữu." Lão Đường phẩy tay nói "Huynh đệ, khách khí rồi. Dù sao cũng nhớ kỹ, có việc gì thì tìm tôi, anh già này có thể giúp gì thì nhất định sẽ giúp!" Tôi vẫn dúi bao thuốc cho lão Đường, ở xã hội này chẳng yêu cầu cao xa, chỉ cần chịu nói thật với mình thì đã là bằng hữu tốt rồi. Ăn xong cơm chiều, tôi giận dữ đi tìm lão Vũ tính sổ, nhưng anh ta không ở công ty. Loay hoay ở ký túc xá đến 10 rưỡi, cuối cùng vẫn phải lên chiếc xe số 13 - 2386. Cầm cái vô lăng quen thuộc mà lòng bàn tay tôi mồ hôi nhễ nhại. Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, mình không sợ gì cả, mình vẫn là trai tân. Cố trấn định xong, tôi khởi động xe. Lúc xe đi ngang qua phòng bảo vệ, tôi lơ đãng liếc nhìn một cái. Cái liếc mắt này ấy vậy mà lại làm tôi sợ hãi. Một ông già đứng trong phòng bảo vệ, mắt trừng trừng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi... CHƯƠNG 2 ÔNG GIÀ NGỒI XE Từ trạm tổng tới nhà máy giấy tổng cộng có 7 trạm dừng, nhưng phải mất một giờ lái xe, đây được gọi là quãng đường vừa ngắn vừa dài trong thuật ngữ của cánh tài xế chúng tôi. Thực ra nếu lão Đường không nói những chuyện đó với tôi trong bữa cơm, tôi cũng chẳng có gì phải e ngại. Có điều nhìn bộ dạng nghiêm túc của lão Đường không giống như nói đùa, mà quan trọng nhất chính là, cái hồ chứa nước đó nằm đúng vị trí một trạm dừng. Hồ chừa nước này mười mấy năm trước là của một thổ hào trong thôn dùng để nuôi cá. Sau này không biết vì sao người này lại bỏ trốn, cái hồ cũng bị bỏ hoang từ khi đó. Hồ chứa nước này cách thôn Đường Oa khoảng 1,6km. Nơi này chỉ có mấy hộ dân thưa thớt, hiện giờ tôi chỉ mong trạm dừng ở hồ này không có ai lên xuống, như vậy có thể nhấn ga bỏ qua cái trạm. Vừa ra khỏi trạm tổng chưa được bao xa, liền có rất nhiều thôn dân lên xe. Những người dân quê quanh năm làm lụng vất vả, mặc quần áo chắp vá, tay sọt tay gánh, cười cười nói nói rất vui vẻ. Điều này làm cho tâm lý căng thẳng của tôi giãn ra ít nhiều, thầm nghĩ tuyến xe này mở ra là đúng đắn. Những thôn dân bán đồ ăn trên thành phố đến giờ này, nếu không có xe về thôn sẽ phải ngủ lại. Số tiền họ bán đồ ăn một ngày chẳng đủ tiền thuê nhà nghỉ, có lẽ chỉ có thể tìm một góc tường vắng vẻ mà lay lắt qua đêm. Ra khỏi thành phố liền chẳng có ai lên xe nữa. Có lẽ do buôn bán cả ngày ở chợ đã mệt mỏi, trong xe dần dần yên tĩnh. Ngồi ghế đối diện khoang lái là một ông lão tầm 60 tuổi, đầu quấn cái khăn trắng đã ố vàng. Tuy đã 11h rưỡi nhưng xem chừng cụ ông vẫn còn tỉnh táo lắm, rút ra một cái tẩu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn tôi "Con trai, già hút một điếu thuốc, được không?" Tôi liếc ông cụ một cái, nói "Được bác. Bác dựa ra cửa sổ mà hút." Ông cụ gật đầu, lấy que diêm ra châm tẩu, hút một hơi, nói "Con trai, nhìn con có vẻ thông minh, sao lại làm công việc này, có phải là lười học không?" Nghe ông cụ nói câu này, tôi hơi khó chịu, nhỏ giọng đáp "Công việc này của con thì sao? Khá tốt mà." Ông cụ phả hơi thuốc, cười gượng "Khá tốt? Tốt chỗ nào? Ngày nào cũng phải ngồi nguyên một chỗ, lại còn mạo hiểm tính mạng, tiền thì chẳng kiếm được bao." Công việc làm tài xế giao thông công công này trong mắt nhiều người quả thực là không có tương lai, nó cũng là điều tôi luôn canh cánh trong lòng. Cũng bởi vì làm công việc này mà bà mối giới thiệu cho tôi mấy người, họ đều xem thường rồi thoái thác. Nghĩ tới chuyện này, tôi không khỏi mất kiên nhẫn, liền nói "Bác, bác nói vậy không đúng rồi, không có con lái xe thì đêm nay nhiều người phải ngủ gầm cầu đấy." Có vẻ ông cụ nghe ra được ngữ khí của tôi thay đổi, hồi lâu không nói câu nào, vùi đầu hút thuốc. Sau đó gẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, nói "Con trai, sắp đến hồ chứa nước rồi, chạy chậm một chút." Thực ra không cần ông ấy nói, tôi cũng đã bắt đầu giảm tốc độ, chuyện lão Đường nói tôi nào dám quên. Lúc này xe đã tới trạm dựng bên hồ nước, tôi ngó qua không thấy có người, liền không dừng xe mà cứ thế chạy qua. Kji đèn xe lướt qua cột mốc chỉ dẫn tới thôn Đường Oa Tử, bỗng sau lưng tôi rét run. Tôi nghĩ có khi nên tranh thủ hỏi thăm về chuyện lão Đường kể cho tôi "Bác à, con có nghe đồng nghiệp nói, trước đây hồ này có xảy ra tai nạn?" Ông cụ có vẻ sớm đoán được tôi sẽ hỏi cái gì, gật đầu, không nhanh không chậm nói "Ừ, có tai nạn, một tài xế chở một người lao xuống hồ." Chuyện này cũng giống như lão Đường kể, nhưng qua miệng ông cụ nói lại một lần, thoáng chốc tôi lại trở nên căng thẳng. Lòng hiều kỳ thôi thúc tôi hỏi tiếp "Sao vậy bác, con thấy con đường này khá tốt, cũng không có xe cộ mấy, sao lại xảy ra chuyện được?" "Gặp ma!" Lời của ông cụ vừa rơi xuống, tôi bị dọa sợ, suýt chút nữa thì đạp chết chân phanh. Xe lắc lư mạnh, mấy thôn dân đang ngủ phía sau giật mình tỉnh giấc. Vài người không hiểu lý do, mơ mơ màng mang hỏi "Mẹ ơi, sao thế?" Tôi cố trấn định, quay về phía sau nói to "Xin lỗi mọi người, tránh cái ổ gà!" Có vẻ thôn dân bực bội, ai đó mắng "Tài xế này đầu có bệnh à, sao không đến bệnh viện kiểm tra?" Lời này rất khó nghe, nếu như là ban ngày tôi đã sớm quay xe về. Nhưng giờ đang là nửa đêm, chỉ là mấy thôn dân ít học, tôi cũng lười so đo với họ. Đoạn đường tiếp sau đó tôi chẳng có tâm trạng mà nói chuyện phiếm với ông cụ, lát nữa tới trạm cuối còn phải lái xe về một mình, không cần thiết tự hù dọa bản thân thêm nữa. Tôi lén liếc ông cụ, có vẻ ông cũng không có tâm trạng nói chuyện với tôi, chỉ lo cúi đầu hút thuốc, điếu thuốc này hút từ lúc lên xe tới giờ vẫn chưa xong. Đúng 12h đêm, xe rốt cuộc cũng tới trạm cuối ở nhà máy giấy, các thôn dân lục tục xuống xe. Tôi duỗi lưng, định lái xe quay về thì đột nhiên trước kính xe xuất hiện một bà lão sắc mặt tái nhợt, đang vẫy vẫy cánh tay. Tôi bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, các thôn dân đã xuống hết từ nãy rồi, đâu ra một bà lão này? Tôi cắn răng, cúi xuống lấy cái cờ lê trong hộp, nắm chặt trong tay, mở cửa la lên "Làm gì?" Khuôn mặt bà lão nếp nhăn chằng chịt, cứ như nếu già thêm chút nữa sẽ chẳng nhìn rõ ngũ quan. Bà thấy cửa xe mở, chậm rãi bước lên nhìn tôi, nhỏ giọng nói "Ai da, để quên cái sọt trong xe." Tôi quay đầu nhìn, quả nhiên có một cái sọt đồ ăn ở ghế sau, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Bà lão lên xe lấy sọt, bước được một chân xuống xe lại chậm rãi quay đầu nói với tôi "Con trai, nhìn cậu trẻ tuổi như vậy, cũng là người tốt, sao tinh thần lại không minh mẫn?" Nghe câu này tôi không hiểu, vẫn ấm ức chuyện lúc nãy, hỏi "Sao vậy bà cố, chỉ vì tôi phanh gấp lắc lư xe, mà mọi người mắng đến tận bây giờ?" Bà lão cố hết sức lắc đầu, chỉ vào cửa sổ xe đối diện khoang lái, nói "Cả đường đi, cậu cứ nhìn vào cái ghế này, lẩm bẩm một mình, thật dọa người!" Tôi nghe xong con mẹ nó câu này, lập tức mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, tay cầm vô lăng run lên. Quay đầu nhìn thoáng qua cái ghế ngồi kia, lắp bắp nói "Sao sao lại lẩm lẩm bẩm một một mình, tôi vẫn luôn nói chuyện với ông cụ kia mà. Bà, có phải mắt bà không tốt?" Bà lão lập tức nổi giận, chỉ mặt tôi nói "Mắt ta còn tinh lắm, từ lúc ta lên xe, cái ghế này làm gì có ai ngồi, cậu nói chuyện với ai? Đúng là đồ thần kinh." Nói xong miệng lẩm bẩm chửi tôi rồi xách theo sọt đồ ăn, từ từ bỏ đi. Tôi thật sự hoang mang, con mẹ nó cả một đường nói chuyện cùng ông cụ, giờ lại bảo tôi lẩm bẩm một mình? Đêm khuya ở nông thôn này yên tĩnh vô cùng, lại rất tối, ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn xe thì chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì. Tôi toát mồ hôi liên tục, chỉ một lát đã ướt đẫm lưng áo. Liếc nhìn đồng hồ, 12h 10 phút. Từ đây mà quay lại trạm tổng phải mất 1 tiếng, thật là muốn gọi một cái xe tải tới cẩu cả tôi và xe về thành phố. Đúng lúc này thì tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, tôi giật mình suýt thì nhảy lên khỏi ghế. Là lão Đường gọi tới, tôi vội nhấn nút nghe. "Sao rồi huynh đệ, tới rồi chứ, quay về thôi." Tôi cản thấy đến sức nói chuyện còn không có, nhỏ giọng nói "Đường ca, vừa tới nơi. Con mẹ nó tôi bị dọa đến mức còn không nổ được máy." Lão Đường nghe thấy tôi có vẻ không đúng, liền nói "Sao rồi, có chuyện gì xảy ra không? Cậu cũng đừng tự hù dọa chính mình, tôi mới tìm một thầy bói xem mệnh cho cậu, ông ta nói cậu bát tự quá ngạnh, kể cả có đi đào mộ ban đêm cũng không việc gì!" Nghe xong câu này của lão Đường, tôi đột nhiên như trúng độc đắc, vội hỏi "Mẹ nó, thật à? Thầy bói nói thế thật ư?" "Chứ còn gì, thầy bói nói cậu ngũ hành đều thuộc dương thủy, mệnh cách một chút âm hư cũng không có, ma quỷ không dám làm gì đâu." Tôi bỗng cảm thấy thế giới tràn ngập ánh sáng, không khỏi bật cười thành tiếng "Mẹ ơi, thầy bói nói thế thâth ư?" "Xem giọng điệu của cậu kìa, có căn mệnh này thật phí hoài. Được rồi, mau về đi, tôi mua ít rượu, chờ cậu ở ký túc uống vài ly." Lão Đường nói xong liền cúp máy. Cuộc điện thoại này đối với tôi mà nói không khác gì khúc cây cứu mạng, hiện giờ tôi cảm giác toàn thần tràn đầy sức lực. Cứ như trong nháy mắt trở thành kẻ thống trị bóng đêm. Cắm chìa khóa, khởi động xe, hét lớn "Đám ma quỷ chết tiệt, tới đây đi, tới đây đi!" Một đường này quả thật là nhanh, tôi giẫm chân ga, thuận lợi về tới trạm tổng. Người trong ký túc đều đã ngủ hết, chỉ có lão Đường bày sẵn rượu với đồ nhắm trong phòng tôi, vừa vào phòng tôi liền ôm chầm lấy lão. Có vẻ lão Đường không cao hứng như tôi, chỉ thấp giọng nói "Huynh đệ, cậu cũng coi như là đã trở về." Nghe câu này có vẻ không đúng, tôi vội hỏi "Sao vậy lão ca, mệnh cách tôi như vậy, về lúc nào chẳng được?" Lão Đường thở dài nói "Huynh đệ, tôi sợ cậu tự hù dọa chính mình mà không dám về nên bịa chuyện thầy bói đấy, đừng giận tôi." Nghe lão Đường nói, nụ cười của tôi lập tức ngưng đọng, thì ra căn bản tôi chẳng phải là có mệnh cách bài ma quỷ gì? Đột nhiên nhớ tới ông cụ kia, sống lưng lại ớn lạnh. Chưa đời tôi hoàn hồn, lão Đường vỗ vai tôi nói "Huynh đệ, chuyện sáng nay cậu hỏi, ba tài xế đều chơt một bà lão làm rơi sọt đồ ăn trên xe trước khi gặp nạn. Hôm nay cậu không gặp, đúng không?" Nghe xong câu này, tôi có cảm giác không chỉ ớn lạnh sau lưng, mà cả lòng bàn tay bàn chân đều toát mồ hôi lạnh! CHƯƠNG 3 LÃO ĐƯỜNG Thấy tôi sững sờ, lão Đường vỗ nhẹ vào vai, nói "Huynh đệ sao vậy, trán đầy mồ hôi rồi kìa?" Tôi im lặng một lát rồi kể cho lão Đường nghe chuyện ông cụ hút thuốc và bà lão quên sọt đồ ăn. Nghe xong lão Đường ngồi ở mép giường trầm tư không nói gì, một lúc lâu sau anh ta vẫy tay tôi lại đó ngồi, chậm rãi nói "Huynh đệ, nếu việc này là sự thật thì rất phiền toái. Chắc chắn trong hai người đó có một là oan hồn!" Tôi thở dài, cầm chai rượu trắng trên bàn rót thẳng vào cổ, dùng tay áo lau miệng, càng nghĩ càng tức, đập bàn nói "Lão Vũ thật quá không có đạo nghĩa, nếu tôi thật sự vì việc này mà mất mạng, tôi sẽ lôi theo lão đi." Lão Đường nghe vậy thì phủi phui một tiếng "Huynh đệ nói gì vậy, đừng nói những lời xui xẻo đó." Dứt lời lão cầm lấy chai rượu trong tay toii, cũng tu một ngụm "Nói thật, hồi còn trẻ chạy đường dài, lão ca ta chưa việc gì mà chưa gặp, cái gì mà ma dựng tường, bãi tha ma...tôi gặp không ít." Nói đến đây lão Đường như nhớ ra gì đó, nói tiếp "A đúng rồi, đúng là tôi có quen một quý nhân, thế này đi, tôi cho cậu địa chỉ, cậu rảnh thì đi tìm ông ta hỏi chút xem." Nhớ đến câu nói lúc nãy trong điện thoại của lão Đường, tôi tò mò, nhỏ giọng hỏi "Anh già, lần này có quý nhân thật chứ, anh đừng gạt tôi nữa nhé." Lão Đường cười một tiếng, cầm cái chén rót rượu đưa cho tôi nói "Huynh đệ, cậu yên tâm, lão tiên sinh này có bản lĩnh, chắc chắn có thể giúp cậu tiêu tai." Tôi gật đầu, tích cách của tôi có chút quái gở, tuy cũng nói chuyện với đồng nghiệp trong công ty, nhưng phần lớn thời gian tôi chỉ thích ở một mình. Có cảm giác các đồng nghiệp trong công ty đều xa lạ, duy chỉ có lão Đường là bằng hữu tốt nhất của tôi, có lẽ là do tính cách tương đồng, đều thích độc lai độc vãn. Sau đó, chúng tôi chén chư chén anh, rượu vào lời ra đến tận 5h sáng mới lăn ra ngủ. 10h sáng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại kéo tôi ra khỏi giấc mộng, tôi hắng giọng nhận, là dì ba trong nhà gọi tới. "Tiểu Lý Tử, hôm nay có đi làm không?" Dì ba là điển hình của người tốt bụng, nếu bản thân có 10 đồng, có thể tiêu cho người khác tới 8 đồng. Trong thôn nhà ai có việc, bà luôn là người đầu tiên chạy đến giúp đỡ. Từ đợt tết tôi về nhà bà biết tôi vẫn độc thân, cứ như phát hiện ra một đối tượng mới để giúp đỡ vậy, cười như hoa. Chỉ trong vòng mấy tháng bà đã giới thiệu cho tôi bảy tám cô gái, có điều với ai bà cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo người ta rằng tôi đi làn ở cơ quan gì đó trong thành phố, cuối cùng khi gặp, biết tôi là tài xế xe bus liền từ chối. Giờ trong lòng tiều tụy, tôi chẳng có tâm trạng mà nghe việc mai mối, không kiễn nhẫn hỏi "Sao thế dì ba, con đang ngủ, không có việc gì con cúp máy đây." "Cái đứa nhỏ này đừng quạu, nói cho con biết, lần này dì ba thu xếp cho con một cô nương tốt, đảm con sẽ thích!" Tôi yếu ớt trở mình, nói "Dì ba, con không đi xem mặt đâu, con một mình cũng tốt mà." Dì ba nóng nảy, cao giọng "Cái thằng bé này, cả thôn chỉ có mình con 30 tuổi đầu vẫn chưa kết hôn, con không xấu hổ thì ta xấu hổ. Cô gái này háo hức lắm, con yên tâm, lần này ta đã nói công việc của con cho người ta biết, con bé rất vừa ý, ta đã hẹn thay con rồi, 6h tối nay gặp mặt, lát nữa dì nhắn địa chỉ cho!" Tôi còn chưa tỉnh ngủ, định nói một câu không muốn gặp để ngủ tiếp, nhưng dì ba lại đi trước một bước, cúp máy. Chỉ lát sau đã có tin nhắn tới. "Hẹn con gái nhà người ta rồi, 6h tối nay, quán Time Story." Vừa đọc thấy chữ Time Story, tôi liền tỉnh hẳn, đây là một quán đồ Tây xa hoa trong thành phố, một bữa cơm hai người ăn cũng phải đến cả ngàn tệ. Tuy dì ba là người ở quê nhưng cũng đã lên thành phố chơi mấy lần, chắc chắn là đi qua nhà hàng này thấy trang trí không tồi liền nhớ kỹ, lần này vừa đúng dùng trên người tôi. Tôi dở khóc dở cười buông điện thoại xuống, chẳng thế nào mà ngủ tiếp được nữa. Xuống giường rửa mặt đánh răng đã hơn 12h, ăn qua loa cơm trưa, tôi liền gấp không chờ nổi mà phóng tới văn phòng lão Vũ. Chuyến xe số 13 này có nói gì tôi cũng không lái nữa, chỉ một đêm mà chở hai cái không biết là người hay là ma, nếu tiếp tục lái, tôi chỉ sợ trinh tiết thì còn mà mạng thì mất. Không may là lão Vũ lại đi họp, đoán chừng một chốc một lát cũng chưa về. Nhớ tới cuộc hẹn lúc 6h, tuy chẳng có hy vọng gì cho cuộc gặp mặt này, nhưng dù sao cũng là đi ăn ở Time Story, không thể quá tuềnh toàng được. Vì thế tôi tới tiệm cắt tóc sửa sang lại cái đầu, về phòng đánh si lại đôi giày, xong xuôi cũng gần tới giờ, tôi liền chạy tới quán ăn. Time Story không hổ danh là tiệm đồ Tây tốt nhất thành phố, có hai phục vụ đứng mở cửa tiếp khách, vào trong thì có một cô gái mặc vest ra tiếp, tôi nói tôi có hẹn, cô gái như biết tôi tới đây để xem mặt, gật đầu cười rồi rời đi. Tôi nhìn bốn phía cái nhà hàng đắt đỏ này, trong lòng vẫn luôn lo lắng mình mang 1500 tệ có đủ bữa cơm tối nay hay không. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt tôi chợt để ý một cô gái tóc dài mặc áo choàng đang ngồi tựa vào cửa sổ. Nhà hàng này chỉ có một tầng, cơ bản đều là cặp đôi ngồi ăn cùng nhau, chỉ duy có đối diện cô gái này là không có ai. Tôi hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tay áo, chậm tãi bước qua. Từ xa nhìn không rõ, lại gần nhìn mới khiến tôi giật mình, cô gái này gương mặt xinh đẹp, dáng người yêu kiều, đôi mắt to đen láy, xứng đáng là một đại mỹ nữ! Thật không nghĩ được dì ba lại có cái cửa này, cũng không biết là quan hệ ở đâu, tôi nhìn thấy cô gái xinh đẹp này mà ngây cả người. Cô gái cũng hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi một câu "Anh là Lý Diệu?" Tôi khôi phục tinh thần, vội gật đầu, lúng túng ngồi xuống. Khả năng do ngồi vội quá, hoặc do cái ghế của quán này quá trơn, tôi trượt một cái xuống đất. "Bịch" một tiếng, toàn bộ người trong quán đều quay đầu lại nhìn, tôi có cảm giác mặt mình nóng tới mức có thể chiên chín cả trứng gà. Cô gái vừa cười vừa tiến lại kéo tôi lên, tôi lại lần nữa ngồi xuống, cảm giác toàn thân không được tự nhiên, ấn tượng ban đầu đã xấu như vậy, chắc là chẳng nên trò trống gì. Nhưng không thể không nói, cô gái này chẳng những ngoại hình đẹp, mà nhân phẩm cũng không tồi, vừa cười vừa nói giống như chẳng hề để ý tới chuyện lố vừa rồi của tôi. Giới thiệu sơ qua, tôi biết cô gái này tên là Bạch Phàm, làm HR cho một công ty tư nhân trên thành phố, nhưng điều làm tôi tròn mắt đó là, nhà cô ấy lại ở nơi tối qua tôi vừa mới tới - thôn Đường Oa Tử! Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong Bạch Phàm nhìn đồng hồ, nói "Anh Lý, em nghe dì ba nói hiện giờ anh lái chuyến xe bus số 13 à, hôm nay vừa hay là thứ 6, em cũng muốn về qua nhà, lát nữa ngồi xe anh luôn. Mấy giờ thì anh xuất phát?" Nghe Bạch Phàm nói câu này, nhất thời tôi không biết trả lời thế nào. Vốn dĩ tôi đã quyết, cho dù có kề dao vào cổ cũng không lái chuyến xe 13 này nữa, ai ngờ đột nhiên cô gái này lại ngỏ ý muốn ngồi xe tôi về nhà, liệu có phải là muốn cho tôi một cơ hội gần nàng thêm chút nữa không? Tôi đắn đo một lát, cắn răng thầm nghĩ "Mẹ nó là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, cơ hội gặp cô nương tốt như vậy không nhiều, lão tử đêm nay lại đi một chuyến vậy!" Vì thế tôi liền ra sức gật đầu "Đúng đúng, anh đang lái chuyến xe đêm về thôn của em, 11h xuất phát, để anh đưa em về." Bạch Phàm nghe xong thì rất vui, mỉm cười với tôi, hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn khiến tôi cảm giác toàn thân bủn rủn. Lần này cho dù lái xe có nguy hiểm, cũng đáng! Ra khỏi quán ăn, trời đã tối hẳn, tôi với Bạch Phàm tạm biệt mấy câu rồi bắt xe về công ty, tôi vào ký túc thay bộ đồng phục lái xe. Đúng 11h, tôi lái chiếc xe số 13 ra ngoài, đương nhiên Bạch Phàm là vị khách đặc biệt nhất của tôi tối nay. Nàng ngồi ở ghế thứ hai đối diện khoang lái, dọc đường vừa nói vừa cười với tôi, khiến tôi gần như quên mất chuyện xảy ra tối qua. Trên đường lại lục tục kéo lên mấy thôn dân bán đồ ăn, nhưng điều làm tôi ớn lạnh sống lưng đó là, cụ ông quấn khăn trắng hôm qua, hôm nay cũng lên xe! Một màn này thoáng cái lôi tôi từ trong mộng về hiện thực, cứ chăm chăm lấy lòng gái, giờ có khác nào treo con dao ở trên đầu không, lát nữa 12h quay về một mình, tôi phải làm sao bây giờ? Cụ ông lên xe còn gật đầu với tôi, nhớ tới lời bà lão tối qua, lần này tôi cố ý không đáp lại ông ta. Nhưng ngoài ý muốn đó là, Bạch Phàm ngồi ghế sau lại chào hỏi ông ấy "Chú à, chú cũng vào thành phố bán đồ ăn sao?" "Ai da, Bạch Phàm đấy à, cây trái trong thôn ăn chẳng hết, mang đi đổi lấy tiền tiêu ấy mà." Cụ ông cười cười, có vẻ tâm trạng khá tốt, quay đầu nhìn tôi, hỏi "Con trai, ta hút điếu thuốc nhé, được không?" Rốt cuộc tôi cũng thở phào, cứ nghĩ đến lời bà lão hôm qua nói chỗ ngồi này không có ai, bảo tôi lẩm bẩm một mình làm tôi cứ nghĩ mình gặp ma. Hôm này Bạch Phàm cũng nhìn thấy ông ta, chứng tỏ rằng cụ ông này căn bản không phải là ma quỷ, ngược lại lão bà kia nói hươu nói vượn, lại liên tưởng tới lời lão Đường, có khi bà ta mới không phải là người. Cả một đường tới nơi rất suôn sẻ, 12h đêm, tôi tới trạm cuối ở nhà máy giấy. Bạch Phamg xuống xe, cho tôi số điện thoại, nói rằng rảnh thì điện cho nàng, làm tôi rất cao hứng không thôi. Trong lòng thầm nghĩ, mặc dù lần này nguy hiểm, nhưng vì hạnh phúc đời mình, đúng là có giá trị. Lúc quay về, tôi vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ sẽ lại gặp bà lão tối qua. Thật may trời cao phù hộ, cả đoạn đường về không có cái gì xảy ra, suôn sẻ tới trạm tổng. Quá nửa đêm, tôi về tới công ty, đánh xe vào bãi đỗ, thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng một đường thuận lợi, nhưng luôn căng thẳng, bất giác lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Xuống xe, đi qua phòng bảo vệ, chợt phát hiện lão Vũ đang loạng choạng bước chân trở về, thoáng cái lửa giận tôi lại bốc lên, ban ngày tìm anh ta không được, vừa đúng lúc phải tính sổ. Tôi nhanh chân đuổi theo, một mùi rượu nồng nặc phả ra, tôi bất chấp kéo áo anh ta, tức tối hỏi "Lão Vũ, tôi có thù hằn gì với anh, mà anh lại hại tôi như vậy?" Lão Vũ đột nhiên bị kéo áo, giật mình quay đầu, thấy là tôi, vỗ vỗ ngực "Tiểu Lý đấy à, cậu làm tôi sợ muốn chết. Cậu nói gì vậy, tôi hại cậu cái gì?" "Chuyến xe số 13 này mười năm trước đã mở, trước sau ba tài xế chở ba người gặp chuyện không may, việc này anh biết, tà môn như vậy sao lại bảo tôi làm?" Lão Vũ nghe tôi nói thế, đương nhiên giật mình không ít, nhỏ giọng hỏi "Huynh đệ, chuyện đã qua 10 năm rồi, cả công ty ngoài tôi không ai biết, là ai nói cho cậu?" Thấy lão Vũ không hề có ý nhận lỗi, tôi túm cổ áo anh ta "Nói cho anh biết, không có tường nào mà không thấm nước, lão Đường nói với tôi đấy. Anh còn muốn chơi tôi như trẻ con, ngạc nhiên chưa?" Lão Vũ vẻ mặt hoang mang nói "Lão Đường? Lão Đường nào? Đội xe chúng ta làm gì có ai họ Đường?" Tôi càng nghe càng bốc hỏa, lão Đường là người thích độc lai độc vãng, tôi biết, nhưng không thể tới mức lão Vũ không biết ông ta được. Tôi nhớ mình còn hỏi tên lão Đường rồi, vội quát "Lão Đường mà anh không biết? Đường Hiện Sinh, anh định giả ngây giả ngô với tôi?" Vừa dứt lời, thì bốp một tiếng, lão Vũ bạt tai tôi đau điếng, cú tát này không nhẹ, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi mắng "Lão Vũ, anh con mẹ nó còn dám đánh tôi?" Lão Vũ trông còn tức giận hơn tôi, trợn lớn đôi mắt, chỉ tay vào mặt tôi mắng "Đường Hiện Sinh, cậu nói cái quái quỷ gì vậy? Ông ta chính là tài xế đầu tiên của chuyến xe 13 mười năm trước, sớm con mẹ nó đã chết rồi!" 261 CHƯƠNG 110 CẦM DAO ĐÂM NGƯỜI Nghe tin dữ này, cả tôi và tiểu Lục đều bị sốc, không khỏi hỏi lại "Thật sao? Vương đội trưởng chết rồi?" Lão Lý bất đắc dĩ nói "Chết chứ còn gì, xe chìm dưới hồ, sống sao nổi." Tôi bàng hoàng không bói nên lời, vừa mới hôm trước Vương Đắc Hỉ còn cùng mình nói nói cười cười, giãi bày thân thế, rồi tiết lộ việc nằm vùng, vậy mà nháy mắt đã cách biệt hai cõi âm dương! Đúng là biết bơi mà chết đuối, cả đời anh ta hận ma quỷ thấu xương, cuối cùng lại chết trong tay ma quỷ. Tôi thổn thức, 15 âm lịch tháng này mình bình an vô sự, nhưng cả xe thôn dân thì chết hết, tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh trêu ngươi! Lão Lý nói xong thì thở dài cầm chậu vào phòng vệ sinh. Hai chúng tôi vào phòng thay quần áo, ăn sáng qua loa rồi cùng mấy đồng nghiệp bắt xe đến đập chứa nước Đường Oa Tử. Quanh hồ, thôn dân Đường Oa Tử đã vây chật kín, ai nấy khóc rống lên, bao nhiêu gia đình vì nó mà tan vỡ, thật thương tâm! Cứ mười năm lại xảy ra một vụ tai nạn xe! Dưới hồ có mấy con thuyền đánh cá đang khua chiêng gõ mõ vớt người chết đuối. Mấy tiếng trôi qua, hai mươi cái xác đã được đặt lên bờ, chỉ duy nhất thiếu Vương đội trưởng. Nghe người vớt xác nói, thi thể tài xế còn kẹt trong ghế lái, vì tay nắm chặt quá nên không lôi ra được, phải kéo chiếc xe lên rồi mới tính. Sau khi vớt hết xác hành khách, cần cẩu bắt đầu làm nhiệm vụ, chiếc xe số 13 quen thuộc được từ từ kéo nhô lên khỏi mặt nước. Thảm, thật thảm! Thân xe dính đầy bùn, bên trong chứa đầy những sọt đồ của thôn dân, thi thể Vương đội trưởng ở khoang lái đã bị nước ngấm vào trương lên, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi, hay tay nắm chặt vô lăng. Có mấy người định kéo anh ta xuống, nhưng không làm sao tách được đôi tay ra, nhìn cửa sổ ghế lái mở toang mà tôi thở dài thườn thượt. Có thể Vương Đắc Hỉ không phải là một thầy âm dương giỏi, nhưng chắc chắn là một người tốt. Tôi cũng đã trải qua nguy hiểm giống thế này, chiếc xe mất khống chế, nhằm hướng đập nước mà lao đi. Lúc đó, hoàn toàn có thể nhảy ra khỏi cưat sổ mà thoát, nhưng anh ấy không làm vậy, anh ấy chọn không từ bỏ hành khách cho đến giây cuối cùng! Tiểu Lục chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, đứng lặng im, hai mắt đỏ hoe. Vụ tai nạn không được cấp trên che giấy, nhất thời lan truyền khắp thành phố. Các cuộc bàn luận sôi nổi trên khắp các trang mạng internet, chẳng bao lâu thì phía chính phủ phải lên bác bỏ tin đồn, nói là xe bus bị hỏng phanh dẫn đến sự cố ngoài ý muốn. Tôi nhìn bài báo do chính phủ đăng mà chỉ cười khẩy. 15 âm lịch qua rồi, rốt cuộc thì lão Lưu cũng trở lại, giữa trưa, lão đến công ty tìm tôi. Trông thấy lão tôi liền trách móc, trách lão bỏ rơi mình, trách lão đã quên chuyện tai ương 15 âm lịch. Lão Lưu cười lạnh, nói "Ta đi tìm cái tên đưa bản đồ giả để tính sổ." Phải rồi, lão không nói thì tôi cũng quên mất. Lần trước đi Trường Bạch Sơn tìm Mộng Nga, lão Lưu mang theo cái bản đồ giả, làm chúng tôi suýt thì bỏ mạng trong núi. "Sao, có tìm được hắn không? Vì sao hắn lại lừa ông?" Lão Lưu chống gậy đi mấy bước, thong thả nói "Tìm được, lão tử này sống chết không chịu thừa nhận, còn đánh trả khiến ta suýt nữa không còn mạng mà về!" Lão Lưu rất lợi hại, trong giới âm dương cũng thuộc dạng bản lĩnh, kẻ đánh lại được ông ta, hoàn toàn không thể khinh thường. Nói xong, lão Lưu suy nghĩ một lát rồi tiếp "Ta nghe nói tối qua Vương Đắc Hỉ chết?" Tôi thở dài "Đúng, đã chết. Giống như tài xế tiền nhiệm 10 năm trước, kéo hai mươi hành khách xuống đập chết đuối!" Lão Lưu cau mày "Đối thủ của ngươi không đơn giản đâu. Vương Đắc Hỉ ít nhiều cũng có tiếng tăm trong giới, mà cũng chịu chết..." "Đúng, không đơn giản. Mà không chỉ riêng con ma này không đơn giản, lão Lưu ông có nhớ Mộng Nga nói, vụ tai nạn xe liên quan đến một nhân vật lớn không? Theo Vương Đắc Hỉ nói, người này chính là cục trưởng cục giao thông thành phố, cũng chính lão ta phái Vương Đắc Hỉ đến công ty tôi. Bên ngoài là nhậm chức đội trưởng, bên trong thì là đi bắt ma!" Lão Lưu nghe thế thì nghiêm túc gật đầu, tôi nói tiếp "Tôi không biết cục trưởng này và con ma có sự quan hệ gì phía sau, nhưng tình hình hiện giờ, đó là con ma thì ép tôi điều tra vụ án, cục trưởng thì uy hiếp bắt tôi dừng điều tra. Tôi bị kẹt giữa hai thế lực, rất khó xử." Gương mặt lạnh lùng của lão Lưu chẳng có chút biến hóa nào, nói "Làm gì thì làm, cách nào có thể toàn mạng thì làm thôi. Lần này ta ra ngoài cũng không phải tay trắng. Sau khi dạy dỗ tên phản bạn kia, ta có nắm được một thông tin." Tôi tò mò, vội hỏi "Thông tin gì, có liên quan đến tôi ư?" Lão Lưu gật đầu "Có liên quan đến toàn bộ những chuyện xảy ra với ngươi gần đây. Ngay cả người bạn của ta cũng bị người khác sai khiến, ta nghe hắn nói, đội trưởng trước của các ngươi đã bị bắt trong một thôn nhỏ ở Hàng Châu, Tiêu Sơn." Lão Vũ bị bắt? Tin tức lão Lưu mang đến cho tôi quả như sét đánh ngang tai, bản thân có thể tạm tránh được ma trảo của cục trưởng là vì có nhược điểm mà lão Vũ nắm giữ. Giờ lão Vũ bị bắt, chẳng phải mình sẽ sớm tối cận kề nguy hiểm sao? Lão Lưu không phải người ngoài, tôi bèn đem toàn bộ chuyễn lão Vũ nói kể lại cho ông ta nghe, cách nhìn của ông ta giống tôi phải cứu lão Vũ! Không khí áp lực còn chưa được giải tỏa thì lại có điện thoại của tiểu Chu. Sau khi nghe thấy tôi thoát nạn, cô bé nói, lão Chu bảo tôi phải qua gặp ông ấy một chuyến. Đêm qua tên mắt trâu tìm mình, nếu chưa diệt trừ hắn thì không yên tâm, tôi bèn đồng ý, sau đó quay sang nói chuyện với lão Lưu. Có vẻ lão Lưu không hứng thú với chuyện người gỗ này lắm, tuy nhiên cũng không hoàn toàn trơ mắt đứng nhìn, chỉ bảo tôi gặp lão Chu xong thì qua gặp ông ấy. Mấy ngày nay đầu óc quay cuồng, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng suy nghĩ, không biết trên tổng có bỏ hẳn tuyến xe 13 này hay không. Tôi thì chẳng lo về vấn đề này lắm, người lo nhất là tiểu Lục, cậu ta được nhận thưởng vì chuyến xe, cũng yêu quý công việc này như sinh mạng, nếu tuyến xe bị hủy, chắc chắn cậu ta sẽ khổ sở như thất tình. Thu dọn một chút, tôi bắt xe đến cửa hàng lão Chu, chuyện phát triển đến mức này, tôi cũng có phần, giờ gặp lão Chu chẳng biết nói sao cho phải. Tới nơi, lão Chu mang ba con dao khắc hôm trước từ trong phòng ra, rút một con, nói "Cậu chắc chắn là hôm đó dùng con dao này khắc mắt cho người gỗ?" Tôi vội gật đầu "Chính là nó. Hôm ấy cháu không nghĩ nhiều, thật xin lỗi bác, không phải cháu cố ý!" Lão Chu xua tay "Giờ xin lỗi thì có ích gì, tên súc sinh này ra ngoài đã mấy hôm, phải mau xử lý nó!" Nếu đã ngả bài, tôi bèn nói nốt chuyện của bên Hoàn Tử Đầu cho ông ta nghe. Lão Chu nghe xong thì nổi trận lôi đình, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Một lúc sau, có vẻ như đã trấn tĩnh lại, ông nói "Cái đó không quan trọng, tối hôm qua ta bắt nó lại rồi. Giờ chỉ cần xử lý tên súc sinh này nữa thôi." Nghe thấy đã bắt về một tên, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nói đoạn, lão Chu đưa con dao khắc động vật cho tôi, nói "Cậu cầm con dao này, nó sẽ còn đến tìm cậu. Phải nhớ kỹ, muốn sống thì phải dùng con dao này giết nó, bằng không sẽ rất nguy hiểm, biết chưa?" Tôi không dám làm bừa, nhận lấy con dao, gật đầu lia lịa. Hai lần trước gặp, lão Chu đều giữ gương mặt tươi cười, lần này lạnh như băng làm tôi thấy không thoải mái. Ra khỏi cửa hàng, vội gọi điện cho Hoàn Tử Đầu, bảo hắn rằng người gỗ kia đã bị lão Chu bắt lại rồi. Hắn ai da một tiếng như mất cái gì vậy. Tuy người gỗ có gương mặt đáng sợ, nhưng rốt cuộc thì nó không phải là hồn ma gì, có thể nhìn thấy, sờ thấy được. Tôi sợ một mình khó đối phó, bảo Hoàn Tử Đầu tối nay về ký túc sớm một chút. Trời đã dần tối, càng ngày tôi càng khẩn trương, giác quan thứ sau mách bảo, nhất định đêm nay, tên mắt trâu sẽ xuất hiện! Hoàn Tử Đầu rất trượng nghĩa, về sớm để bảo vệ tôi, ba chúng tôi mua ít đồ ăn sẵn, ngồi quây quanh bàn uống rượu, nói chuyện phiếm, chờ tên mắt trâu mò đến. Tôi vốn chỉ giả vờ uống thôi, ai ngờ hai người họ lại làn thật, vừa rót ra là chúc nhau hết ly này đến ly kia, rượu trắng cứ thế nốc ừng ực. Đến hơn 10h tối thì cả hai đã loạng choạng, nói chuyện mà mắt cứ trợn lên. Trong lòng tôi tức ói máu, nếu lúc này tên mắt trâu đến thì biết trông cậy vào ai? Bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói đến cùng thì hai người họ không hề tin rằng chính tay tôi đã khắc ra một tên mắt trâu! Tuy nhiên, đến hơn 11h, tôi cũng chẳng gặp chuyện gì bất thường, tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu đã sớm say khướt, nằm trên giường ngày vang. Tên mắt trâu không tìm được mình sao? Cũng đúng, mình đánh giá cao IQ của nó rồi, đầu nó làm bằng gỗ, hẳn là không biết tôi ở đây. Đi ra khỏi phòng múc nước rửa mặt, chợt thấy lão Đinh mặc quần áo chỉnh tề vội vàng chạy xuống dướu lầu, tôi không khỏi thắc mắc một câu "Muộn thế này rồi anh còn đi đâu?" Lão Định gấp gáp "Lão Ký uống nhiều quá, đang gây sự với tên bán chó dưới cổng!" Tôi sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy? Nhưng ngẫm lại, giờ trông cậy gì được vào tiểu Lục với Hoàn Tử Đầu, vừa hay có lão Lý với lão Đinh, xử lý hắn luôn. Tôi bảo lão Đinh chờ mình một chút, vội chạy vào phòng mặc quần áo, xỏ giầy, dắt con dao lão Chu đưa vào người, rồi vội cùng chạy xuống cổng. Vừa chạy đến sân đã nghe tiếng lão Lý chửi mắng, tới gần thì thấy, lão đang đánh giáp lá cà với một người. Lão Lý đã uống nhiều, căn bản không phải đối thủ của hắn, bị đá văng ra đất, tôi với lão Đinh vội xông lên. Nhắm chuẩn lưng hắn, tôi tung chân đá, có lẽ không ngờ tôi sẽ ra tay, bốp một tiếng, hắn bị tôi đạp văng ra. Nghiến răng, tôi rút con dao khắc lão Chu đưa, siết chặt trong tay, chậm rãi bước tới. Thấy tôi rút dao, lão Lý sợ đến tỉnh cả rượu, cuống quýt đứng dậy kéo tôi nói "Huynh đệ à, hắn chỉ trộm một con chó, đừng làm lớn chuyện!" Lão Lý không biết chuyện, tâm ý tôi đã quyết, hất tay lão ra, bước đến, đâm thẳng con dao vào lưng tên mắt trâu. Đây là lần đầu tôi cầm dao đâm người, thấy máu đỏ rỉ ra từ vết đâm, tôi sợ hãi buông tay. Lão Lý càng sợ hãi vội chạy tới đỡ lấy tên kia, thân hình hắn vừa xoay lại, nháy mắt tôi như rơi xuống đáy vực. Mẹ nó, không phải là tên mắt trâu, đâm nhầm người rồi!!! Chẳng phải hắn bắt trộm chó gần công ty ư? Sao lại không phải tên mắt trâu thế này? Nhìn máu tươi chảy ướt đầm lưng áo hắn, cả người tôi run lên, đứng ngây ra không biết làm gì. "Mau đưa tới bệnh viện!" Lão Lý hét, lão Định vội chạy vào lấy xe. Tôi còn chưa hoàn hồn, đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, cao cao gầy gầy, đây mới đúng là tên mắt trâu! Đúng là họa này chưa qua, họa khác đã tới, lần này tên mắt trâu không hề do dự, nhận ra tôi, hắn liền co chân chạy tới. Tôi chửi thề một câu, xoay người bỏ chạy. Có vẻ tên mắt trâu đang phẫn nộ, hắn chạy như bay, tôi muốn cắt đuôi, bèn vọt vào một khu chung cư, chạy tới chạy lui, cuối cùng thì gặp một ngõ cụt. Tuyệt vọng quay lại nhìn chằm chằm tên quái vật, tay hắn xách một con chó chết, khóe miệng còn nhoe nhoét máu tươi. Có vẻ tôi đã biết nó bắt chó làm gì, không phải nó bán chó, mà nó cần chó để uống máu! Con dao khắc lão Chu đưa còn dính trên người gã buôn chó, giờ tôi tay không tấc sắt, chuẩn bị lần liều mạng cuối cùng. Tên quái vật hai mắt vằn tia máu, há cái miệng đỏ lòm đi về phía tôi. Nhưng một điều có chết tôi cũng không thể ngờ tới, đó là nó hung tợn đi đến gần thì quỳ sụp xuống, nhẹ giọng nói "Anh có thể giúp tôi một chuyện không?" 262 CHƯƠNG 111 SÁT SINH Đột nhiên tên mắt trâu quỳ xuống, mọi chuyển quay ngoắt 180° khiến tôi sững sờ, hỏi "Giúp? Bảo ta giúp ngươi bắt chó à?" Mắt trâu lắc đầu "Tôi bắt chó uống máu là chuyện bất đắc dĩ, tôi cầu xin anh giúp tôi hủy những người gỗ mà lão Chu khắc mắt!" Tôi sửng sốt, đám người gỗ mà lão Chu khắc mắt đều là đồ không bán, ông ta coi chúng như bảo bối, dành riêng một phòng ở cho chúng, sao phải phá hủy? Thấy tôi ngờ vực, mắt trâu nói tiếp "Người gỗ không phải vấn đề, mấu chốt là ba con dao khắc của lão Chu không hề đơn giản như bề ngoài của nó. Thực chất đó là ba con dao mổ!" Dao mổ? Tôi tròn mắt nhìn mắt trâu, những lời nó nói khiến tôi không thể tưởng tượng nổi. "Tổ tiên nhà Chu gia đều là thợ khắc gỗ, để những con vật điêu khắc ra sống động hơn, họ đã đi theo con đường tà đạo, bắt đầu dùng ba con dao này để sát sinh!" Không thể hiểu rốt cuộc nó có ý gì, tôi đành cứ im lặng lắng nghe. "Ba con dao này, một con dùng để giết người, một con dùng để giết súc vật, con còn lại giết chim chóc, cầm thú. Mấy thế hệ truyền lại, đến đời lão Chu thì tà đạo đã hình thành." "Dừng đã!" Thấy mắt trâu càng nói càng lộng ngôn, tôi vội ngăn nó lại "Ngươi đừng có nói lung tung nữa, trước tiên giải thích chính bản thân ngươi, tại sao lại có đôi mắt trâu như vậy?" Mắt trâu nghe tôi hỏi thì mặt đầy bất đắc dĩ "Tôi là con người!" "Ngươi là người? Chẳn phải chính tay ta dùng con dao khắc mắt súc vật tạo ra ngươi sao?" Mắt trâu lắc đầu "Không phải, cái tượng gỗ anh khắc mắt đang ở trong tay tôi đây." Nói đoạn, hắn thò tay vào túi lấy ra một cái tượng gỗ. Nhận lấy cái tượng, tôi nhìn kỹ, đây đúng là tượng mà tiểu Chu khắc người còn mình khắc đôi mắt. Thật khó hiểu, vẫn cho rằng mắt trâu là do người gỗ biến thành, vậy nếu không phải thì tại sao đôi mắt của hắn lại đáng sợ như thế? Mắt trâu đưa tượng gỗ cho tôi rồi nói "Hôm anh đến cửa hàng của lão, cùng với tiểu Chu khắc tượng gỗ tôi đều nghe lén được, chờ cậu đi khỏi, tôi liền đi theo." "Ngươi nghe lén được? Lúc đó trong phòng chỉ có mỗi ta với tiểu Chu, ngươi nghe lén ở đâu?" "Tôi chạy ra từ dưới hầm ngầm nhà lão Chu, nấp sau căn phòng." Hít sâu một hơi, tên mắt trâu càng nói càng thấy loạn, tôi khó hiểu hỏi "Hầm ngầm ở đâu? Ngươi bị ai nhốt?" "Tôi bị lão Chu lừa xuống hầm ngầm, chỉ duy nhất tôi là thoát ra, hiện giờ dưới đó vẫn còn mấy chục người!" Nghe hắn nói đến đây, toàn thân tôi kích động run lên. Càng ngày càng thú vị, tôi cũng càng nghe càng thấy sợ, nếu điều hắn nói là sự thật, vậy chẳng phải Chu gia là một tổ chức buôn người sao? Bước tới đỡ mắt trâu dậy, hắn nói tiếp "Hầm ngầm nằm ở phòng điêu khắc của lão, trong đó có cánh cửa nối thẳng xuống dưới." Phòng điêu khắc mà hắn nói, tôi có nhớ, lần trước cùng tiểu Chu đi tìm tượng gỗ đã định vào xem nhưng cô bé nói là ông nội không cho vào. Đánh giá cái tượng gỗ trong tay, tôi nói "Thế vì sao lão Chu lại nhốt bọn anh dưới tầng hầm?" Mắt trâu thở dài một hơi "Tôi đến từ Thương Khâu, Hà Nam. Nửa năm trước lão Chu đến thôn chúng tôi tuyển nhận đồ đệ. Muốn học lấy cái nghề kiếm cơm nên mấy chục người trong thôn liền đi theo lão, lúc mới đến đây thì tất cả đều bình thường. Nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn, lão mang về rất nhiều thùng gỗ có chứa máu động vật, mỗi thùng có một người gỗ không khắc mắt. Lão bảo chúng tôi mỗi ngày uống một ngụm máu trong đó, nói rằng có thể nâng cao trình độ điêu khắc. Tuy tôi ít học, nhưng không phải thằng ngu, điêu khắc là một môn nghệ thuật, ngoài việc quen tay hay làm, lấy đâu ra chuyện uống máu để nâng trình độ chứ, việc này quá tà môn." Chuyện thật càng ngày càng quái lạ, tôi gật gật đầu hỏi "Sau đó thì sao, anh có uống không?" "Không muốn uống cũng chả có cách nào, lão Chu đứng nhìn kiểm tra, không uống không được. Sau khi uống máu, chẳng những tay nghề không cao mà tôi cảm giác mọi người đều biến đổi, tứ chi cũng dần trở nên trì độn." "Tà môn như vậy sao bọn anh không phản kháng? Bao nhiêu người mà sợ một ông già ư?" Mắt trâu bất đắc dĩ lắc đầu "Ý thức thì có, nhưng lúc đó toàn thân choáng váng, lúc chúng tôi tính phản kháng thì đã không nói ra lời, chân tay bất động, cơ thể như đi mượn, không điều khiển được. Sau đó thì chúng tôi bị lão nhốt xuống dưới tầng hầm." Nói đến đây thì mắt trâu đã khóc nhạt nhòa, thật khó tưởng tượng hắn đã phải trải qua sự tra tấn đến mức nào. "Lão Chu nhốt chúng tôi xuống đó xong thì vớt tượng gỗ ngâm máu ra, bắt đầu dùng con dao khắc động vật, khắc mắt cho chúng trước mặt chúng tôi. Câu chuyện về ba con dao này, chúng tôi nghe được trong khi lão vừa khắc vừa lầm bầm." Cố ý dùng dao khắc động vật để khắc mắt người gỗ??? Chuyện này hơi quá rồi, đầu óc tôi hiện lên từng bức tranh về việc mắt trâu nói, trán không khỏi túa ra từng đợt mồ hôi. "Lão Chu khắc mắt người gỗ xong thì mọi người chúng tôi bắt đầu có những biến dạng, người thì miệng nhọn như mở gà, người thì tai dài như tai chó, người mọc đuôi, tôi thì...biến thành mắt trâu." Mắt trâu thở dài buồn bã. "Thế trốn ra được rồi, sao anh còn tìm tôi làm gì?" Mắt trâu kích động "Bởi tôi nghe được cuộc nói chuyện của bọn anh, chỉ anh mới có cơ hội tiếp cận nhà Chu gia. Việc ăn trộm tượng gỗ ở đó và ở vửa hàng đều do tôi làm, giờ với bộ dạng này tôi cũng không dám đi báo án, chỉ cố làm sao cho các anh chú ý, cầu xin giúp đỡ, em trai tôi vẫn còn kẹt trong đó..." "Nếu anh không tin, tối nay nghĩ cách lén xuống hầm nhà lão nhìn xem, không biết lão hạ chú gì mà bọn tôi rất sợ ba con dao khắc của lão, nhưng anh thì khác, cầu xin anh, nhất định phải giúp tôi!" Nói xong, hắn lại quỳ sụp xuống. Câu chuyện mắt trâu nói làm đảo lộn hết nhân sinh quan của tôi, càng thay đổi cái nhìn về người nghệ nhân tài hoa họ Chu này. Có điều hiện giờ mới chỉ là lời nói một phía của tên mắt trâu, rốt cuộc nó có phải sự thật hay không, phải xuống tầng hầm mới biết được! Lại đỡ hắn dậy lần nữa, tôi nói "Anh yên tâm, nếu đây là sự thật, tôi sẽ lo chuyện này!" Mắt trâu nghe vậy thì kích động nắm lấy tay tôi "Anh chịu giúp tôi thật sao? Xin anh nhớ rõ, chỉ cần phá hủy những tượng gỗ dưới tầng ngầm là được, chính vì lão Chu làm mất cái tượng gỗ tương ứng nên tôi mới khôi phục ý thức, thoát ra được." Hít sâu một hơi, tôi gật đầu, tìm nhà nghỉ cho hắn ở tạm, sau đó về công ty. Cả đường đi, tôi cứ nghĩ mãi những lời mắt trâu nói, trong lòng mang tâm sự nặng nề. Về tới ký túc, thấy lão Lý với lão Đinh đều đang ở đó, tôi thắc mắc hỏi "Tên bán chó bị tôi đâm đâu rồi? Chẳng phải hai anh đưa hắn đến bệnh viện sao?" Lão Lý lườm tôi một cái, nói "Đâm người xong bỏ chạy, cậu không biết xấu hổ à mà còn hỏi?" Lão không biết tại sao tôi bỏ chạy nên oán trách cũng là lẽ thường, tôi nói "Rốt cuộc thì người bị tôi đâm sao rồi, không nguy hiểm đến tính mạng chứ?" Lão Lý cười khổ, lắc đầu "Không chết được, dao đâm không sâu. Bọn tôi đưa đi bệnh viện thì hắn nhất định không chịu, chỉ buộc miệng vết thương lại rồi chạy." Vừa nói, lão Lý vừa ngắm nghía con dao khắc trong tay, nói "Thật không ngờ tiểu tử cậu ngày thường lành tính, mà ra tay tàn nhẫn thế. Cầm dao nói đâm là đâm?" Tôi bật cười, giật con dao lại, nói "Chẳng phải là tại thấy ông bị đánh sao? Tôi buồn ngủ quá rồi, ngày mai nói chuyện tiếp!" Lão Lý cũng cười "Vậy được, cậu ngủ sớm chút đi, không nghĩ cậu lại trượng nghĩa như vậy đấy, hôm nào tôi mời đi ăn!" Dứt lời lão đứng dậy quay về phòng. Hôm nào mời đi ăn, nghe hoành tráng thật, tôi lạ gì lão Lý này, chờ hôm nào của lão có mà chết khô rồi. Lão Lý đi khỏi, tôi nằm trên giường, làm bạn với tiếng ngáy vang trời của hai tên sâu rượu, ngắm nghía con dao mà ngây người, lão Chu làm vậy là vì cái gì? ...... Sáng hôm sau, giắt kỹ con dao vào người, đến cửa hàng của lão Chu để tìm hiểu tình hình. Vẫn như thường ngày, lão Chu đang ngồi ở sảnh, điêu khắc đồ gỗ. Thấy tôi đi vào, lão buông công việc, đứng dậy căng thẳng hỏi "Tối qua nó có đi tìm cậu không?" Tôi ngồi xuống cạnh tiểu Chu, gật đầu đáp "Có, một tên mắt trâu, có phải nó không bác Chu?" Lão vội nói "Đúng đúng, chính là nó, một đôi mắt súc vật, cậu giết nó rồi chứ?" "Giết. Tôi đâm một dao vào lưng nó!" Lão Chu nghe vật thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tiếp tục công việc. Tôi đặt con dao lên bàn, từ tốn hỏi "Bác Chu, lần trước đến đây, cháu thấy sân sau có phòng điêu khắc, bác khắc tác phẩm nào trong đó vậy?" Rõ ràng tôi để ý thấy nét mặt lão Chu khẽ biến khi nghe đến phòng điêu khắc, một lát sau mới cười nói "Làm một tác phẩm để đời, khối gỗ lớn, mãi mà vẫn chưa xong." Tuy không biết trong phòng điêu khắc có tầng hầm thật hay không, nhưng với vẻ mặt của lão vừa rồi, rõ ràng là nói dối. Như vậy là đủ, tôi đứng dậy cáo từ rồi rời khỏi cửa hàng. Tối đến, tôi nấp ở gần cửa hàng, bảo Hoàn Tử Đầu gọi điện cho lão Chu, lừa rằng tên mắt trâu chưa chết, vừa phát hiện hành tung của hắn, gọi lão mau tới một chuyến. Hơn 10p sau, tiểu Chu với lão Chu ra ngoài, vội vã bắt xe đi. Xác định cả hai đã đi khỏi, tôi liền nhân cơ hội cạy cửa sổ vào trong cửa hàng, căn phòng điêu khắc ở sân sau, dưới ánh sáng nhập nhòe của buổi tối, trở nên thần bí dị thường. Đạp tung cửa, đập vào mắt tôi là một cái ghế, cùng các tác phẩm điêu khắc, tìm khắp căn phòng, toát cả mồ hôi cũng chẳng thấy cửa ngầm mà mắt trâu nói đâu cả. Bị hắn chơi xỏ? Tức giận, tôi ngồi phịch xuống cái ghế, đột nhiên cảm thấy hình như nó không được chắc chắn. Vội đẩy cái ghế sang một bên, ngồi xổm xuống cạy tấm ván dưới sàn. Quả nhiên, bên dưới sàn nhà là một cầu thang đen ngòm, sâu hun hút, giớ lạnh từ đâu thốc lên khiến toàn thân tôi nổi da gà! 263 CHƯƠNG 112 NGHỀ GIA TRUYỀN Chắc cái cầu thang này chính là dẫn tới tầng ngầm mà mắt trâu nói. Tôi cắn răng bật đèn flash điện thoại, lấy can đảm bước xuống. Qua chỗ ngoặt thì phát hiện một cánh cửa sắt lớn, hít sâu một hơi, tôi kéo ra, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Soi đèn nhìn quanh một vòng, tôi sợ đến phát run. Đó là một căn phòng kín mít, diện tích chừng 40m2, hai mươi mấy tượng thùng gỗ đầy máu dựng ven tường, đằng trước là một đám người với diện mạo kỳ quái. Giống hệt những gì mắt trâu nói với tôi, đám người này đều bị biến dạng, mỏ gà, tai chó, đuôi cáo gì đó, đều có hết. Họ ngồi ngay ngắn ở nơi đó, nghe tiếng động thì không hẹn mà đồng loạt quay đầu. Bị nhiều quái nhân như vậy nhìn minht chằm chằm, tôi kinh sợ toát mồ hôi, cũng may là họ chỉ quay đầu nhìn chứ không đứng dậy. Đám người biến dạng, thùng gỗ chứa đầy máu, xem ra mắt trâu không nói dối! Cố gắng kìm nén nỗi sợ, tôi bước tới, đến gần một người có đôi tai chó, sợ bị cắn nên đứng cách một chút. Gã thấy tôi lại gần, tuy nét mặt không biến đổi, nhưng ánh mắt có thể thấy rất kích động, tròng mắt đảo quanh, cuối cùng nước mắt tràn bờ mi, rơi xuống. Tôi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi "Anh là người Thương Khâu, Hà Nam?" Tuy không cử động, nhưng con ngươi của tai chó lắc lư theo chiều dọc từ trên xuống dưới. Tôi hiểu ý, hỏi tiếp "Có phải lão Chu nhốt các anh dưới này?" Lại tiếp tục biểu hiện là đúng, xem ra mắt trâu nói thật, ngoài việc thàn trí còn thanh tỉnh thì hơn hai mươi người đàn ông khỏe mạnh cứ như con rối, không cử động, cũng không nói được. Tầng hầm lạnh lẽo, ẩm ướt, đám người quần áo rách rưới, đầu bù tóc rối ngồi ngay ngắn, toàn thân bốc mùi hôi tanh khó ngửi. Tôi cẩn thận quan sát, trong đây ngoài những thùng máu và quái nhân ra, thì sau lưng mỗi người đều giắt một tượng gỗ có khắc mắt. Đống người gỗ chắc đã bị ngâm lâu trong máu, từ trên xuống dưới một màu đỏ thẫm. Mỗi tượng gỗ, đôi mắt đều được khắc rất có thần, tôi phải bội phục tay nghề của lão Chu tự đáy lòng, có thể nói là một đại sư nhất đẳng. Cạnh những tượng gỗ, còn có một con dao khắc, thiết nghĩ, mắt trâu không dám tự hủy những tượng gỗ này là có liên quan đến nỗi sợ dao khắc. Tôi thuận tay vung lên, tháo cả tượng gỗ và dao khắc xuống, nhìn cái tượng gỗ cứ y như người thật, lạnh cả sống lưng. Không nghĩ nhiều, tôi giơ tượng gỗ lên, hung hăng ném mạnh xuống đất. Bốp một tiếng, cái tượng gỗ bị va đập, đứt đầu. Tượng gỗ vừa hỏng thì tai chó xụi lơ quỵ xuống, sau đó ôm đầu thở gấp, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại. Người đàn ông tai chó hồi phục, rối rít quỳ xuống dập đầu. Nhìn anh ta cũng tầm tuổi mình, tôi nào nhận nổi đại lễ này, vội đỡ dậy hỏi han sự tình. Sau khi nghe lời anh ta nói y hết mắt trâu, tôi mới yên tâm, quyết định giải cứu những người còn lại. Cả hai đang bận rộn dỡ đám tượng gỗ thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, trong lòng thầm kêu không xong, lão Chu quay về rồi! Hai chúng tôi tăng tốc phá hủy những tượng gỗ, chẳng bao lâu sau thì kétttt một tiếng, cửa sắt bị mở toang. Lão Chu đứng ở cửa, hai mắt long sòng sọc chỉ vài mặt tôi, hét lên "Nhãi ranh, ngươi phá hủy tâm huyết của ta!" Dứt lời, lão lấy con dao khắc ra, rút con dao khắc động vật, lẩm bẩm niệm chú. Đột nhiên những quái nhân chưa được cứu chợt đứng phắt dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh. Hỏng rồi!!! Những đôi mắt vừa mới đầy sự sỡ hãi hoang mang, giờ đã trở nên trống rỗng vô hồn, tôi với tai chó hoảng hốt lùi lại vài bước, đám người như phát điên, bắt đầu xông tới. Đang chuẩn bị phải khổ chiến thì bỗng lại có tiếng bước chân dồn dập, tiểu Chu và Hoàn Tử Đầu cũng đã tới. Nhìn thấy đám quái nhân, đầu tiên là cả hai sững sờ, sau đo Hoàn Tử Đầu phản ứng được, chửi tục một câu, lao đến giúp tôi. Hoàn Tử Đầu là chuyên gia đánh đấm, tuy đám quái nhân sức rất khỏe, nhưng vẫn không thể đánh lại hắn. Chỉ có điều, những quái nhân bị đánh bật ra, mặt đầy máu lại đứng dậy, tựa như chẳng biết đau đớn là gì! Thấy Hoàn Tử Đầu ra tay quá tàn nhẫn, tôi vội hô "Nhẹ tay một chút, họ đều là người tốt!" Hoàn Tử Đầu mắng "Đều biến thành quái vật, con mẹ nó tốt ở chỗ nào?" Thật khó xử, chợt trong cái khó ló cái khôn, tôi vội la lên với tiểu Chu "Tiểu Chu, cô mau giật những tượng gỗ xuống!" Tiểu Chu cũng rất bất bình với những gì lão Chu làm, vừa nghe tôi nói liền chạy tới tháo đám tượng gỗ xuống, lão Chu muốn ngăn, nhưng vì là cháu ruột nên không hạ thủ được, đàn trơ mắt nhìn từng cái tượng gỗ bị ném gãy. Theo những tượng gỗ bị phá hủy, đám quái nhân rốt cuộc cũng ngã xuống, đau đớn rên rỉ. Mấy người chúng tôi cũng chẳng khá hơn là bao, chân tay mặt mũi bị cào máu be bét. Hoàn Tử Đầu có vẻ đã hiểu ra, trừng mắt siết chặt nắm đấm tiến lại chỗ lão Chu. Tôi vừa thở hổn hển, vừa giữ hắn lại, nói "Đừng, lão già như vậy rồi, anh đấm một cái là lão chầu trời luôn đấy!" Hoàn Tử Đầu tức giận giậm chân bình bịch, vừa định mở mồm thì tiểu Chủ thấp giọng hỏi ông nội "Ông, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Thấy tất cả tượng gỗ đã bị hủy, lão Chu thở dài một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất. Tiểu Chu lo lắng chạy tới đỡ lão, những quái nhân đã khôi phục thần trí, chỉ vào mặt lão, mắng "Lão già này là kẻ lừa đảo, về nông thôn lừa bọn ta lên đây, ngày nào cũng ép uống máu, biến chúng ta thành người không ra người, quỷ không ra quỷ!" Tiểu Chu nhìn đám quái nhân, rồi nhìn lão Chu, khó tin được, hỏi "Ông nội, chẳng phải ông nói họ không chịu được khổ nên về quê hết rồi ư? Sao giờ tất cả lại ở đây?" Lão Chu cố trấn định đứng vững, hữu khí vô lực nói "Khụ...Chu gia nhà chúng ta, mười tám đời tổ tiên đều là thợ khắc gỗ, nhưng tới đời con thì ta e là không truyền nổi nghề nữa rồi!" Nói xong, lão ngưng một chút rồi nhìn tiểu Chu, tiếp "Nghề khắc gỗ nhà ta, nhìn bề ngoài chỉ là một nghề thủ công thuần, nhưng thật ra bên trong có rất nhiều quy củ và lưu ý. Con sinh vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, tiết quỷ, là 'quỷ thủ' mà thợ khắc gỗ kiêng kỵ nhất. Người sinh vào ngày này, cả đời sẽ không thể điêu khắc vật sống, không thể khắc đôi mắt của chúng." Hoàn Tử Đầu nghe mà như lạc vào sương mù, hỏi "Nếu cô ta khắc mắt thì sao? Nó sẽ sống dậy à?" Lão Chu lắc đầu "Không đến mức sống dậy, nhưng sẽ tổn thọ chính bản thân thợ khắc. Pàm nghề khắc gỗ, sao có thể cả đời không khắc vật sống nào chứ, vì muốn truyền nghề xuống thế hệ sau, tôi liền nhớ đến cách làm của tổ tiên." Nói tới đây thì tiểu Chu bật khóc, run rẩy nói "Ông, những người này do ông nhốt ở đây thật ư? Bộ dạng của họ cũng là do ông làm?" Lão Chu nhắm mắt gật đầu, lát sau mới chậm rãi nói "Ba con dao khắc mà tổ tiên truyền lại, thực chất là để cho 'quỷ thủ' dùng, chỉ cần hạ chú vào những người này, dùng ba con dao khắc mắt những tượng gỗ ngâm máu, chờ đến khi họ hoàn toàn biến thành hình dáng động vật, 'quỷ thủ' sẽ điêu khắc được vật sống mà không cần sợ giảm tuổi thọ, nghề gia truyền của nhà chúng ta sẽ được nối dõi." Tiểu Chu lắc đầu, khóc lớn hơn "Ông, con đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, con không thích khắc vật sống, khắc những thứ khác cũng được mà." Người tai chó nghe vậy nói "Lão Chu, bọn tôi đều tin tưởng ông mới theo ông từ dưới quê lên đây. Ai mà chẳng lớn lên nhờ công sinh dưỡng của cha mẹ, lão làm thế thật quá thất đức!" Dứt lời, đám người thi nhau chửi rủa. Rốt cuộc, lão Chu cũng rớt nước mắt hối hận, gật đầu liên tục, nói "Là tôi quá ngu dốt, thật lòng xin lỗi mọi người!" Toàn bộ sự việc đã sáng tỏ, giờ việc đổ lỗi cho ai không mang nhiều ý nghĩa nữa, tôi hỏi "Bộ dạng của họ như vậy, có thể khôi phục lại không?" "Có, chưa bị biến đổi hoàn toàn thì vẫn khôi phục được!" Lão Chu lau nước mắt, nói "Tôi có cách, chỉ cần giải chú là được, có điều hơi mất thời gian, nhưng tôi sẽ có trách nhiệm đến cùng!" Thấy lão Chu thái độ thành khẩn, tai chó thở dài "Lão Chu, từ lúc chúng tôi theo ông đến đây, ông vẫn luôn chiếu cố, chỉ là chuyện này...." Hoàn Tử Đầu nghe đến đó thì xua tay "Được rồi, cứ vậy đi, bọn ngươi tìm tạm chỗ ở gần đây, mỗi ngày bắt lão già này xem bênh, bao giờ khỏi mới thôi, ta sẽ cho người canh chừng lão." Đám quái nhân nhìn lẫn nhau, gật đầu đồng ý. Thấy tất cả đã giải quyết xong, tôi thở phào, chợt nhớ đến căn phòng dành riêng cho tượng gỗ mà tiểu Chu nói, bèn hỏi "Thế căn phòng cho tượng gỗ là chuyện gì?" Lão Chu sửng sốt, chắc không nghĩ là tôi biết cả việc này, nói "Đó không phải thứ tà ám gì cả, tôi thỉnh thoảng cũng xem tà bệnh cho người khác, chẳng qua là ít ai biết đến thôi. Những tượng gỗ mà lần đầu cậu tới đây gặp trên giá, đều là những người tôi từng chữa, nếu nghiêm trọng sẽ khắc mắt lên, đặt trong phòng để giữ hồn thay cho họ!" Người bệnh? Tôi cả kinh, vội lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp Bạch Phàm, hỏi "Lão Chu, ông xem có nhận ra người này không?" Lão Chu cầm lấy điện thoại, nhìn bức ảnh, gật đầu "Tuy đã nhiều năm, nhưng cô gái này không thay đổi gương mặt mấy, tôi nhớ rõ, năm đó đã chữa tà bệnh cho cô ấy!" 264 CHƯƠNG 113 CON CÓC BA CHÂN Lão Chu nói làm tôi rất tò mò, vội hỏi "Cô ấy nhờ ông chữa bệnh gì?" "Tôi rất có ấn tượng về cô bé này, thể chất không giống người thường, bẩm sinh dương khí yếu, luôn có tà ám quấn thân. Tôi khắc hình nhân gỗ làm thế thân cho cô ấy, nhưng từ đó chưa từng thấy quay lại." Từ khi gặp Bạch Phàm, nàng luôn là một người nhanh nhẹn khỏe mạnh, hoàn toàn không thấy giống một người mắc bệnh, bèn hỏi "Cuối cùng cô ấy có khỏi bệnh không? Sao cố ấy tìm được ông?" Lão Chu lắc đầu "Tôi là thợ điêu khắc, chỉ biết khắc thế thân cho người ta, dùng bản lĩnh tích chút âm đức, không nổi tiếng gì. Cũng không biết tại sao cô bé lại biết mà tìm đến tôi nữa." Nói xong, như chợt nhớ ra cái gì, lão lại tiếp "À đúng tồi, tôi còn nhớ năm đó cô bé được một ông già dẫn tới đây." Ông già dẫn tới? Nghe lão Chu nói, tôi thầm nghĩ, cha mẹ Bạch Phàm ở Đường Oa Tử, ngoài bác Lục là hàng xóm trong thôn nhìn nàng lớn lên, chưa từng nghe nàng nhắc đến ông nội hay ông ngoại cả. Năm đó Bạch Phàm mới mười mấy tuổi, biết bảo bác Lục dẫn mình đi xem bệnh ư? Tiếc là trong tay tôi không có ảnh chụp bác Lục nên không kiểm chứng được chuyện này. Thấy tôi cứ hỏi liên tiếp, Hoàn Tử Đầu mất kiên nhẫn lẩm bẩm nói "Có gì thì để sau hãy nói, bao nhiêu người đang chờ!" "Ừ!" Tôi đáp rồi vội cùng mọi người đưa những quái nhân ra ngoài. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, gọi mắt trâu đến ở cùng họ, sự việc ở cửa hàng khắc gỗ coi như xong xuôi. Cuối cùng chỉ còn chờ ngày họ khôi phục hình dáng nữa thôi, tôi đã có thể thở phào được rồi. ....... Chuyện Vương đội trưởng bị tai nạn còn chưa qua, tuy rất lo lắng về việc lão Vũ bị bắt, chỉ muốn lập tức lên đường đi giải cứu, nhưng lại sợ tiểu Lục ngăn cản. Vụ tai nạn xe đã làm dậy sóng không gian mạng, rất nhiều anh hùng bàn phím vô công rồi nghề bắt đầu tung tin đồn về nó, chuyện gì cũng bịa ra được, nhưng hầu hết đều quy về lý do sự cố là do ma quỷ gây ra! Tiểu Lục vì đó mà bực bội không vui, cứ nằng nặc đòi dẫn tôi lên công ty tổng, để chứng minh hai chúng tôi lái xe luôn an toàn, không hề có chuyện ma quỷ gây ra sự cố. Cũng chẳng cần cậu ta phải đi, phía chính phủ đã vội bác bỏ tin đồn, vì sợ áp lực dư luận, nên quyết giữ chuyến xe 13 này để chứng tỏ cho người dân thấy, vụ tai nạn chỉ là ngoài ý muốn. Tin này thông báo xuống chưa được bao lâu thì lại có một tin chấn động khác, người được chọn làm đội trưởng mới....chính là tôi! Tin tức này khiến toàn bộ công ty như nổ tung, Lý Diệu làm đội trưởng!!! Mơ ước lớn nhất cuộc đời tôi bây giờ là được thoát khỏi cái nơi khốn nạn này, quan hệ người ma phức tạp, đương nhiên là kiến nghị với bên trên không muốn làm. Trên tổng phái một lãnh đạo cấp trung xuống, vờ như câm điếc trước đơn kiến nghị của tôi, chỉ nói đây là chủ trương của bên trên, cứ chịu khó nghe lời, sẽ còn thăng tiến trong tương lai. Những lời này tôi hiểu chứ, đây chả phải vận may chó chết nào cả, không phải tôi sắp thăng quan phát tài, mà là bị người ta dí vào một cái hố không lối ra! Thăng chức hay không không phải thứ tôi câng lúc này, hiện giờ lão Vũ bị bắt, sinh mạng tôi đang nằm trên đống lửa. Nhưng tôi tin, tạm thời anh ta chưa xảy ra chuyện gì, bởi trong tay anh ấy còn tập hồ sơ bí mật dùng để bảo mệnh, chỉ cần nó chưa bị đối phương lấy được thì mình vẫn còn cơ hội. Giờ là đội trưởng, có quyền lực nhất định, tôi không phải bịa lý do để xin nghỉ nữa. Mặc kệ đám đồng nghiệp nói gì, giờ tôi là sếp của họ, nghỉ chả việc gì phải thông báo với bố con ai hết, muốn đi đâu thì đi! Việc đầu tiên tôi làm sau khi nhậm chức đó là, phong cho tiểu Lục làm đội phó. Dặn dò công ty, lúc tôi đi vắng thì tiểu Lục toàn quyền phụ trách, tiểu Lục trong cuộc họp cũng thề thốt ghê lắm, nói nhất định phải giúp công ty đạt cờ đỏ tập thể tiên tiến. Thấy mọi chuyện ổn thỏa, tôi liền đi tìm lão Lưu, hẹn ngày xuất phát cứu lão Vũ. Chúng tôi đặt vé, ngày mai sẽ lên đường đi Hàng Châu. Tiểu Lục nghe tôi nói sắp đi ra ngoài có việc thì vui đến nhảy cẫng lên. Lần này khác với những lần trước, tôi không có mặt, cậu ta sẽ là lãnh đạo, tối đó mời tôi đi ăn, còn dặn tôi nếu được thì về trễ một chút, chứ thời gian ngắn quá thì không đủ cho cậu ta thỏa ước nguyện làm sếp. Ha há! Ăn xong, tôi quay về phòng thi dọn hành lý thì chợt bảo vệ cổng gọi điện báo có người đến tìm gặp. Nghi hoặc, tôi đi xuống cổng thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác xám rộng thùng thình, đầu đội mũ lưỡi trai đứng chờ. Đi qua, tôi hỏi "Huynh đệ, anh tìm tôi?" Người đó ngẩng mặt lên khiến tôi sốc toàn tập, là vợ lão Vũ! Kinh ngạc, tôi hỏi "Chị dâu, sao chị đến đây?" Chị dâu lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo tôi ra chỗ vắng, nói "Tôi bị người ta theo dõi, ngày nào cũng có người ở quanh nhà. Tối nay vất vả lắm mới cắt đuôi được, đến đây để nói với cậu chuyện này!" Lão Vũ bị bắt, đương nhiên người nhà bị theo dõi cũng là dễ hiểu. "Chị nói đi!" "Lão Vũ tuần trước có gọi điện về, nói là bị một đám người vây bắt, bảo tôi đến dặn cậu, tìm tập hồ sơ ở nhà máy thuộc da Xuân Thu, gần khu cầu vượt Tế Nam." Tôi cả kinh, quả nhiên lão Vũ rất thông minh, không mang bộ hồ sơ theo bên mình. "Chị dâu, cụ thể nó nằm ở đâu trong nhà máy?" "Không biết, lúc lão Vũ nhà tôi gọi điện, giọng hoang mang lắm, nói được đến đó liền ngắt máy. Cậu nói, liệu chồng tôi có xảy ra chuyện gì không?" Chị dâu vừa vừa nói vừa rưng rưng nước mắt. Cú điện thoại này hẳn là lão Vũ lén gọi về, xem ra hành trình ngay mai có chút thay đổi, không đi Hàng Châu được nữa. Chị dâu khóc mấy tiếng rồi lại cảnh giác quay đầu nhìn khắp nơi, nói "Lão Vũ nói tập hồ sơ này có liên quan đến mạng sống của cậu và ông ấy. Còn nói ông ấy không trụ được bao lâu nữa, nhất định cậu phải tìm ra nó trước bọn họ. Tôi bị theo dõi sát sao nên chưa dám đến tìm cậu, từ lúc lão Vũ gọi điện đã một tuần lễ rồi!" Nói rồi chị ta lại khóc, tôi nói ở đây không an toàn, an ủi mấy câu rồi bảo chị ta về nhà. Lão Vũ bên kia vừa bị bắt thì bên này tôi được thăng chức, tăng lương. Gã cục trưởng này thật biết đùa. Cười lạnh một tiếng, tôi vội về đổi vé tàu, sáng hôm sau xuất phát đi Tế Nam cùng lão Lưu. Lão Lưu cũng rất tin tưởng tôi, chả thèm hỏi tại sao lại thay đổi địa điểm đến, mãi đến khi lên tàu tôi mới giảng tỉ mỉ chuyện tối qua cho lão nghe. Lão Lưu gật đầu "Cũng tốt, bởi cho dù hai chúng ta đi Hàng Châu, cũng chưa chắc đủ sức cứu người. Nếu tìm được tập hồ sơ, tự khắc họ Vũ sẽ an toàn." Tôi ừ một tiếng, mở bản đồ ra tìm vị trí nhà máy thuộc da Xuân Thu. Cái nhà máy này đang ở tình trạng nửa mở cửa nửa đóng, miễn cưỡng hoạt động. Chủ sở hữu pháp nhân là một người họ Trịnh, dân bản xứ. Vị trí nhà máy không nằm gần cầu vượt thành phố, mà nằm ở vùng nông thôn ngoài rìa nội thành. Tra tuyến đường xong xuôi, tôi với lão Lưu nói chuyện dăm ba câu. Việc cửa hàng khắc gỗ làm tôi bận bịu mấy ngày, giờ mới có thời gian rảnh kể chuyến đi Mẫu Đơn cho lão Lưu. Lão Lưu nghe xong lạnh lùng nói "Cư sát ngày 15 âm lịch hàng tháng là thời điểm dương khí của ngươi suy yếu nhất, gặp ma quỷ mấy ngày đó là chuyện thường, không bị sao thì ổn rồi." Tôi kể về tấm gương trong phòng học với thái độ nghi hoặc, lão Lưu nói giống như tôi nghĩ, cái gương đó là tà vật, tương tự đồng hồ của Lưu Vân Ba. Nghe lão Lưu nói rất nhiều về hai tà vật này, trong đó có một chuyện là, một số ít người nhìn được tương lai của chính bản thân trong gương đó. Kể xong thì lão Lưu tò mò hỏi "Lúc cuối cùng trước khi đập vỡ cái gương, ngươi nhìn thấy gì trong nó?" "Không có gì ghê gớm, chỉ là quần áo tôi thay đổi, mặc một bộ complet, đi giày da, nhìn như một ông chủ lớn." Lão Lưu an tâm gật đầu "Không sao, dấu hiệu tốt!" Tôi nghe thế thì cười như được mùa. Chuyện này đã xong, lại nhớ đến nhật ký của Ngụy Hữu Chí có nhắc đến lão Lưu, lần này trước khi đi, tôi còn cố tình mang cuốn sổ bìa vàng theo, kể cho lão nghe về nội dung bên trong, tôi hỏi chuyện về người giấy thế thân là thật hay giả. Lưu Khánh Chúc không trả lời tôi, chỉ cười lạnh một tiếng, khẽ gật đầu. ....... Sau hai mươi mấy tiếng ngồi tàu thì cươi cùng cũng tới nơi. Chúng tôi vừa xuống ga thì trời đổ mưa nặng hạt, vốn tính toán bắt xe khách, nhưng giờ đành gọi chiếc 'uber' màu đen sang chảnh, mắc tiền để đến khu cần vượt. Nghỉ ngơi một đêm, hai chúng tôi không dám chậm trễ, vội chạy tới thôn Kiều Đông, nơi có nhà máy thuộc da Xuân Thu. Thôn này không lớn lắm, nhưng vì ở giáp thành phố nên đời sống cũng khá cao, nhà cửa khang trang. Hai chúng tôi đi trên đường thôn, thì gặp một người đàn ông đang cong lưng làm việc dưới đồng, bèn đi qua hỏi thăm về nhà máy thuộc da. Thôn dân giơ tay ra hiệu đừng nơi chuyện, đợi anh ta mấy phút, sau đó chậm rãi đi lên. Tôi tò mò hỏi "Đại ca, anh đứng cong lưng không động đậy, nhìn không giống nhổ cỏ cho lắm, đang làm gì vậy?" Người đàn ông đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đáp "Người nơi khác đến đúng không? Tôi đang tìm con cóc ba chân!" "Cóc ba chân?" Tôi khó hiểu hỏi lại "Tìm cóc bị dị tật làm gì? Chế thuốc à?" Anh ta chỉ tay nói "Cậu thấy điều kiện thôn tôi thế nào?" Tôi gật đầu "Rất tốt, nhà cửa cao ráo khang trang!" Anh ta đắc ý nói "Tất cả là bởi vì thôn chúng tôi có cóc ba chân đấy!" Tôi tò mò "Là ý thế nao? Cóc ba chân thì bán được giá à?" Anh ta cười giảo hoạt, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói "Cậu nghe cho kỹ này, cóc ba chân, lấy vải đỏ bọc vào sẽ biến thành vàng!" 265 CHƯƠNG 114 ĐẠI ƯNG Nghe anh ta nói thế, tôi không kìm được bật cười, nói con cóc ba chân là đột biến gene còn chưa tính, lại bảo trùm vải đỏ lên sẽ biến thành vàng? Tôi chọc "Đại ca, bí quyết đại phát tài như vậy mà anh cũng nói cho tôi, thật là người tốt!" Anh ta ngửa cổ nói "Cái này chả gọi gì là bí mật cả, đầy người biết, có điều loại cóc này khó tìm lắm!" "Ừ!" Tôi chả rảnh mà tán dóc mấy chuyện vớ vẩn, đi thẳng vào vấn đề chính "Đại ca, tôi muốn hỏi thăm anh một chút, đến nhà máy thuộc da Xuân Thu đi đường nào vậy?" Anh ta có vẻ mất kiên nhẫn, giơ tay chỉ về hướng đông, làu bàu "Phía đông phía đông. Cái anh này thật là, bày cho anh cách phát tài lại chả động lỏng, còn đi tìm cái nhà máy cũ rích kia." Nói xong lắc đầu ngao ngán, lại xuống ruộng tìm cóc. Tôi với lão Lưu nhìn nhau, cười khẩy rồi đi theo hướng anh ta chỉ. Đọc dường đi, gặp rất nhiều người đang gùi sọt tre trên lưng, dáng vẻ vội vàng. Khỏi phải nói, nhất định là nhóm người này đanh đi tìm cóc ba chân. Thực ra chuyện về cóc ba chân, hồi ở quê tôi cũng từng nghe nói, còn nhớ hổi 20t, tôi thất tình, mẹ an ủi một câu khá dí dỏm "Con trai đừng khóc, cóc ba chân thì khó tìm, chứ con gái hai chân thì đâu chả có!" Nhưng chuyện trùm vải đỏ lên sẽ biến thành vàng, thì đây là lần đầu tiên tôi nghe nói. Đi dọc theo đường làng về phía đông khoảng hơn 10p, cuối cùng cũng trông thấy nhà máy thuộc da kia, nó đúng như trên mạng mô tả, tường ngoài bong tróc, cổng sắt mất một cánh, mấy nhà xương bên trong chẳng có tiếng máy móc hoạt động nào cả, đúng là một nhà máy nửa sống nửa chết. Một ông chú mặc đồng phục bảo vệ thấy tôi đứng ở cổng thì thò đầu ra hỏi "Có chuyện gì?" "Chào chú, bọn cháu đến để tìm giám đốc nhà máy có việc, ông ấy có ở đây không?" Ông chú xua tay "Quay về đi, giám đốc không gặp ai đâu, nhà máy hiện giờ ngừng buôn bán rồi!" Tôi cười trả lời "Không phải cháu tới để bàn chuyện làm ăn, mà cháu là bạn của ông ấy, tìm ông ấy có việc gấp!" Tuy có suy đoán, lão Vũ giấu tập hồ sơ ở nhà máy này thì hẳn phải có giao tình với giám đốc, nhưng giờ tình hình chưa rõ ràng, tôi chưa dám tùy tiện nhắc đến tên lão Vũ. Chú bảo vệ cau mày nói "Bạn bè cái gì, bạn bè mà không gọi điện trực tiếp cho người ta, còn bảo tôi giúp? Hai người là tiếp thị thì có, đừng phí công nữa, anh của giám đốc bị ốm, nhà máy thì ngừng sản xuất, chỉ nay mai là bán thôi!" Nhà máy sắp bị bán? Tôi hoang mang, tập hồ sơ còn ở trong, cụ thể giấu chỗ nào mình còn chưa biết, nếu nó bị bán đi thì thật phiền phức. Bèn thò tay lấy ví, móc ta 100 tệ, đưa qua cửa sổ nói "Chú à, thôi thì chú vào nói giúp, là có người nhờ cháu tới lấy đồ, làm phiền chú!" Bảo vệ liếc tôi một cái, nhận tờ tiền "Ai da lại còn đưa tiền, chỉ giúp một chút thôi mà, ngại quá." Vừa nói, ông ta vừa cất tiền vào túi "Chờ đó, tôi đi báo giám đốc một tiếng." Dứt lời, ông chú mở cửa phòng bảo vệ, đi vào trong nhà máy. Khoảng hơn 10p sau, ông ta quay ra, vẫy vẫy tay "Theo tôi vào đây, giám đốc đang ở văn phòng." Tôi với lão Lưu đi theo bảo vệ lòng vòng trong nhà máy, cuối cùng đến một tòa nhà hai tầng, tằng 1 vẫn là xưởng, nhưng leo lên tầng hai, cảnh tượng lại khiến chúng tôi tròn xoe mắt. Thật khó tưởng tượng trong một nhà máy cũ nát như vậy, mà văn phòng lại được trang hoàng rất xa hoa. Bảo vệ chỉ tay về cuối hành lang, nói "Văn phòng cuối hành lang kia kìa." Dứt lời xuống lầu đi ra cổng. Hai chúng tôi đi đến gõ cửa, vào phòng. Một người trẻ tuổi đẹp trai, mày rậm mắt to đang ngồi trước bàn máy tính, thấy chúng tôi vào thì đứng dậy bắt tay "Hai người là..." Tôi vội giơ tay ra tiếp "Chúng tôi từ đông bắc tới, tôi tên Lý Diệu, còn đây là ông lão bạn vong niên của tôi." Giám đốc lấy một tấm danh thiếp trên bàn đưa cho tôi "Tôi tên Trương Lượng Tiết, nghe bảo vệ nói, hai vị đến lấy đồ, là thứ gì nhỉ?" Hồ sơ của lão Vũ là tài liệu tuyệt mật, tôi nghĩ hẳn lúc gửi lão cũng đã dặn dò kỹ càng, không được dễ dàng đưa cho người lạ. Tôi nói "Huynh đệ, tôi là tài xế xe bus!" "Ừ!" Anh ta đáp một câu rồi không nói gì, nghi hoặc chờ tôi tiếp tục. Tôi sửng sốt, anh ta không phản ứng? "Tới để lấy một tập hồ sơ!" Trương Lượng Tiết cau mày "Lấy hồ sơ? Đến chỗ tôi lấy hồ sơ gì?" Đã nói thẳng như vậy mà anh ta không hiểu, lẽ nào lão Vũ không gửi hồ sơ ở chỗ anh ta? Đang thắc mắc thì chợt cánh cửa đằng sau bị đẩy mạnh một cái làm tôi giật mình. Người đi vào là một nam giới với bộ ria mép, thấy tôi với lão Lưu thì nghiêng đầu hỏi "Lão đệ, hai người này là ai?" Trương Lượng Tiết cười "Khách từ đông bắc, nói là đến để lấy đồ." Người đàn ông nuôi ria vừa nghe thì bật cười ha hả "Đông bắc đến à, tôi đã ở đông bắc mấy năm, rất quý người đông bắc, hào sảng!" Tôi gật đầu lấy lệ, có vẻ anh ta rất hứng với chúng tôi thì phải, nói "Đường xá xa xôi đến Tế Nam chúng tôi, đã đi những đâu rồi? Đi Hồ Đại Minh, Thiên Phật Sơn chưa?" "Chưa đi đâu cả, chúng tôi vừa đến đây tối qua!" "Vừa đến tôi qua? Tôi đây hiếu khách lắm, hai người ở lại chỗ tôi đi, ở lâu một chút, tôi dẫn hai người đi tham quan." Người đàn ông này có vẻ là một người thẳng thắn hào sảng, lần này tuy không phải đến để chơi, nhưng hồ sơ của lão Vũ giấu trong nhà máy, không hiểu ông chủ của Trương Lượng Tiết cố tình thử chúng tôi hay không biết gì thật, nghe anh ta bảo ở lại, tôi cũng tỏ ra cao hứng, cười nói "Thấy đại ca có vẻ rất hợp với người đông bắc, thôi thì chúng tôi ở lại vài ngày, làm phiền anh vậy!" Anh ta xua tay "Không có gì, tôi tên Trương Lượng Ưng, cứ gọi tôi là Đại Ưng được rồi. Nhà máy do tôi với em trai Lượng Tiết cùng lập nên, tuy sắp thất bại, nhưng nói theo cách người đông bắc thì, tiền tôi chả thiếu!" Nghe anh ta nói làm tôi có cảm giác rất thân thiết, Đại Ưng chắc cũng là một người thích kết giao huynh đệ. Khách sáo một lúc thì Đại Ưng thu xếp cho chúng tôi ở phòng sát vách, tiện có thể trò chuyện. Tôi thì đồng ý thôi, có điều hình như Lượng Tiết có vẻ không vui thì phải, tôi thoáng thấy anh ta nhăn mặt. Buổi trưa, hai anh em nhà họ Trương mời chúng tôi ăn một bữa ngon, trong bữa cơm, Đại Ưng cứ liên tục mời rượu, tuy tửu lượng tôi kém, không muốn uống nhiều, nhưng thấy chủ nhà quá nhiệt tình, cũng đành nhắm mắt mà nuốt. Đến khoảng ba, bốn giờ chiều gì đó, tôi đã say ngất ngây, lão Lưu phải dìu về phòng. Đại Ưng muốn tôi ở căn phòng sát vách anh ta, nhưng phòng chỉ có một giường đơn, nên lão Lưu được bố trí ở phòng khác. Sau khi nôn mấy bãi khổ sở, tôi liền mơ màng mà ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì đã là 11h đêm, nhà máy nằm ở nơi tương đối hẻo lánh, xung quanh chẳng có nhà cửa gì, bên ngoài là đồng ruộng đầy tiếng ếch nhái kêu. Nhớ đến chuyện cóc ba chân mà anh thôn dân nói, tôi không khỏi khẽ mỉm cười, ngồi dậy đi tìm nước uống. Chắc đây là ký túc xá của công nhân lúc trước, điều kiện không được tốt, tường nứt nẻ, hành lang đầy mùi bụi xi măng. Đang chẳng biết đi đâu tìm nước thì chợt Đại Ưng phòng bên cạnh đẩy cửa đi ra, trông thấy tôi, cười nói "Huynh đệ tỉnh rồi à, tửu lượng kếm nhỉ!" Tôi cũng cười, đáp "Đúng là kém thật. Đại Ưng ca, muộn thế này rồi còn chưa ngủ, anh cũng khát nước à?" Đại Ưng lắc đầu "Nãy tôi ngủ quên, sực tỉnh mới nhớ chưa giặt quần áo, đi giặt xong sẽ ngủ tiếp!" Tôi gật đầu, chợt có trận gió lạnh thổi qua, cả người rét run, ôm bả vai nói "Đại Ưng, chỗ chúng ta ở là ký túc công nhân phải không, nhiều phòng thế sao tôi cứ thấy trống trải nhỉ." "Đúng rồi, thời nhà máy còn huy hoàng, đây là ký túc cho công nhân, môi trường hơi kém. Bắt hai người phải chịu khổ rồi, tuy nhiên giờ chỉ có chúng ta ở đây, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn." Dứt lời Đại Ưng vỗ vai, quay vào phòng lấy cho tôi chai nước lọc, chúng tôi nói chuyện thêm mấy câu thì ai về phòng nấy. Uống nước xong, nằm xuống giường thì lại không ngủ được, tôi bật đèn, lấy cuốn nhật ký củ Ngụy Hữu Chí ra đọc. Chếch cửa phòng tôi là phòng tắm giặt, chắc Đại Ưng đang giặt quần áo, tiếng xả nước vang lên. Đọc nhất ký của Ngụy Hữu Chí thật là nhàm chán, chả đọc được mấy tờ, tôi đã ngủ quên mất. Không biết ngủ bao lâu thì bị đánh thức bởi tiếng động phòng bên cạnh. Tôi miễn cưỡng mở mắt lắng nghe, phòng Đại Ưng vang lên tiếng kinh kịch Nữ Tử Oa Khang. Lấy điện thoại ra nhìn, đã 2h sáng, Đại Ưng này cũng quái thật, nửa đêm giặt quần áo đã lạ, giờ lại còn nghe kinh kịch? Tôi trở mình, tiếng kinh kịch cứ nheo nhéo mất cả ngủ, cuối cùng đứng dậy đi tiểu. Khoác áo choàng đi ra ngoài, lúc nãy ở trong phòng chỉ nghĩ Đại Ưng bật đài hay TV gì đó, nhưng giờ đứng ở hành lang, càng nghe càng hoang mang. Bởi tôi có cảm giác, tiếng kinh kịch này không giống được phát ra từ thiết bị điện tử, mà là như có phụ nữ đang xướng kịch trong phòng anh ta. Chẳng phải Đại Ưng nói tầng này chỉ có chúng tôi ở thôi sao? Anh ta gọi gái đến à? Chẳng hiểu chuyện gì, cũng chẳng muốn đoán mò, tôi vội chạy sang phòng tắm giặt đi tiểu. Nhà tắm công cộng, bên ngoài là bồn rửa tay, bên trong là toilet, rộng như vậy nhưng chỉ có một cái bóng đèn tối om. Đang khoan khoái xả lũ thì đột nhiên, thứ tôi nhìn thấy bên kia cửa sổ làm nước tiểu nghẹn lại không ra được nữa. Phía sân phơi ngoài cửa cổ, có một cô gái mặc sườn sám đỏ như máu, bị treo lơ lửng!!! 266 CHƯƠNG 115 MIẾU QUẢ PHỤ Hoảng sợ, còn chả kịp kéo khóa quần, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Sàn nhà dưới chân cạnh bồn rửa mặt lúc nào cũng ẩm ướt, rêu mọc đầy, trơn trượt làm tôi ngã đập đầu xuống đất. Sàn xi măng cứng, vừa ngã ra là tôi hôn mê bất tỉnh... Sáng hôm sau, Đại Ưng vào đánh răng rửa mặt thì phát hiện ra tôi, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy đó là kinh hoàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Ngoài sân phơi, có một bộ sườn xám đỏ tươi, vô cùng bắt mắt. Thấy tôi nhìn ngơ ngác, Đại Ưng cười nói "Huynh đệ, sao anh lại ngã ở đây bất tỉnh thế? Không phải là bị bộ sườn xám đó dọa đấy chứ?" Tối qua đầu óc chưa tỉnh rượu, ánh đén lại tối mờ mờ, lẽ nào mình hoa mắt, nhìn nhầm bộ sườn xám thành người? Đại Ưng đỡ dậy, tôi xoa đầu nói "Đại Ưng, chẳng phải anh nói chỉ có chúng ta trong khu này, thế bộ sườn xám kia của ai?" Đại ưng cười "Cái này á, của vợ tôi!" Nhìn thoáng qua bộ sườn xám còn chưa khô hẳn, tôi nghi hoặc hỏi "Nửa đêm hôm qua vợ anh tới đây? Bộ sườn xám là chị ấy giặt?" Đại Ưng gật đầu, đỡ tôi ra ngoài, lúc đi qua phòng anh ấy, tôi lại hỏi "Đại Ưng, tối qua màn kinh kịch trong phòng anh, cũng là chị ấy xướng?" "Đúng, vợ tôi rất thích mặc sườn xám, xướng kinh kịch. Chắc làm anh mất ngủ hả?" Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mất ngủ không thành vấn đề, chỉ cần đó không phải thứ gì tà ám là được. Tôi nói "Không sao đâu Đại Ưng, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi." "Anh bị ngã đập đầu, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?" "Không sao đâu, sàn nhà trơn quá nên ngã thôi." Thấy tôi nói vậy, Đại Ưng dìu về phòng nghỉ, bảo lát nữa sẽ mang cơm sang cho. Ngồi trong phòng, tôi vẫn cứ suy nghĩ về tập hồ sơ, thực tế mà nói, lão Vũ chắc không ngu đến mức giấu thứ quan trọng như vậy ở nơi mà mình không quen. Nhưng Trương Lượng Tiết lại chẳng chịu thừa nhận, đang nghĩ xem có cách nào không thì lão Lưu gõ cửa, mang cơm vào cho tôi. Thấy tôi vẫn mặc đồ ngủ ngồi trên giường, lão cười lạnh "Hai người ở nguyên một khu ký túc, thoải mái lắm nhỉ?" Hiển nhiên lúc lão Lưu lấy cơm, Đại Ưng đã kể gì đó cho lão nghe, tôi nhận đồ ăn, đáp "Đừng nói nữa, tối qua tôi trông thấy bộ sườn xám đỏ tươi treo ngoài cửa sổ, còn tưởng đó là người, suýt nữa thì sợ mà chết!" Lão Lưu ngồi xuống cạnh tôi không nói gì, tôi vừa ăn cơm, vừa nói "Lão Lưu, ký túc xá này nhiều phòng như vậy, sao họ lại tách tôi với ông ở hai chỗ khác nhau?" Lưu Khánh Chúc lắc đầu "Không biết, tối qua ta ở nhà cùng người trẻ tuổi kia." "Ông đến nhà anh ta ở? Phải rồi, chuyện về tập hồ sơ, anh ta có vẻ không thừa nhận, theo ông thì có phải anh ấy đang đóng kịch không?" Lão Lưu nheo mắt nói "Tối qua ta có nói chuyện với hắn, người này tuy trẻ nhưng tâm tư kín đáo, không phải người thường. Để lấy được lòng tin của hắn khá khó khăn, chưa biết có phải hắn biết về tập hồ sơ hay không." Tôi thở dài một hơi, lại gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nói "Nếu không biết gì, họ đã chẳng giữ hai chúng ta ở lại. Theo tôi đoán thì họ cũng đang quan sát chúng ta." Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, tôi với lão Lưu vừa nói chuyện về người trẻ tuổi thì anh ta gõ cửa đi vào. Trông thấy tôi, Lượng Tiết vội hỏi ngã có nặng không, tôi lắc đầu. Vốn có ý định muốn hỏi về tập hồ sơ, nên trong lúc nói chuyện, mấy lần tôi cố ám chỉ, kể mình là bạn của lão Vũ, là người có thể tin tưởng. Nhưng tiểu tử này lại cố tình không để ý, chỉ cười qua loa lấy chuyện. Đang trò chuyện, chợt Trương Lượng Tiết hỏi "Trong thôn chúng tôi có một truyền thuyết, không biết hai người có nghe nói không?" Tôi cười "Có, lúc vừa đến thôn đã nghe thôn dân nói, trong thôn anh có loài cóc ba chân, bắt được nó, trùm vải đỏ lên sẽ biến thành vàng!" Nói câu này mà tôi không nhịn được, cười thành tiếng. Nhưng Lượng Tiết không cười mà nhẹ nhàng nói "Cóc hóa vàng là do tổ tiên truyền lại, nhưng cóc ba chân thì đúng là có, dẫu vậy không dễ bắt được nó." "Sao lại khó bắt? Cóc ba chân thì chạy nhanh hơn cóc thường à?" "Không phải vậy, mà cóc này rất ít khi xuất hiện ngoài đồng ruộng, nơi nó tập trung đông nhất thì lại không ai dám đến!" Nghe anh ta nói rất thú vị, vải đỏ thì không thiếu, nếu chuyện về con cóc ba chân là thậy thì chẳng phải là phát tài sao. Trong cái xã hội lóa mắt vì đồng tiền này, làm gì có nơi nào mà người tham tiền không dám đi?" Không đợi tôi mở miệng hỏi, Lượng Tiết nói tiếp "Ở sườn núi phía bắc thôn chúng tôi có một ngôi miếu cổ. Trước đây nó là miếu hồ tiên, đến thời chiến tranh, rất nhiều người tị nạn trong miếu bị giết hại, từ đó không ai đến cúng bái nữa!" Tôi rất thích nghe những truyền thuyết về miếu mạo ở vùng nông thôn này, vừa ăn vừa cười "Chiến tranh thì chỗ nào chẳng có người chết, nghĩ vậy cũng không có gì đặc biệt." Trương Lượng Tiết lắc đầu "Đám người tị nạn bị giết do thế hệ trước kể lại, tôi chẳng cách nào kiểm chứng. Nhưng vài chục năm gần đây thì ngôi miếu đó xảy ra không ít chuyện ma quái. Thôn chúng tôi trước sau đã có mười mấy quả phụ thắt cổ tự sát trong miếu, từ đó nó được đổi tên thành miếu quả phụ!" Miếu quả phụ? Tôi sửng sốt "Sao các quả phụ lại đến miếu để thắt cổ?" "Không biết, bởi vậy mới nói là tà môn. Năm trước, Lưu gia đi làm công trường ở thành phố bị tai nạn, vợ anh ấy liền đến miếu thắt cổ, chẳng có ai dám đến dọn xác, nghe nói giờ bộ xương khô vẫn treo lơ lửng trong miếu như cái chuông gió." Câu chuyện có vẻ nặng mùi ma quái, tôi không buồn ăn nữa, buông đũa, nuốt nước bọt hỏi "Thế miếu quả phụ này có liên quan gì đến cóc ba chân?" Trương Lượng Tiết cười "Thôn chúng tôi có tên mồ côi gọi là Quách Đại Đảm, sống bằng cơm bố thí của thôn dân, chẳng biết sợ cái gì. Lần trước hắn mò vào miếu bắt được một con cóc ba chân, theo hắn nói thì dưới cột chống ở đó đầy những con cóc như vậy." Tôi khó tin, nhìn lão Lưu một cái, lão lại thản nhiên tỏ ý không có gì để nói. "Chẳng trách thôn các anh đều đổ xô đi tìm cóc, chắc là thấy Quách Đại Đảm bắt được nên đỏ mắt?" "Đúng vậy, sau khi Quách Đại Đảm bắt được cóc ba chân liền phát tài. Hắn còn xây một căn nhà cho bản thân. Bởi vậy người trong thôn đổ xô đi tìm cóc. Có điều Quách Đại Đảm cũng chỉ dám vào miếu một lần duy nhất đó, hắn nói bên trong đúng là có ma ám, suýt không ra được nên không dám đi nữa." Chuyện khá hoang đường nhưng tôi nghe mê mẩn, không để ý kết thúc, Trương Lượng Tiết tạm dừng một chút rồi ý tứ nói "Cóc ba chân này không chỉ biến thành vàng được, mà nó còn có thể chữa bệnh. Vợ của anh tôi mắc bệnh nặng, bài thuốc cổ mà đại phu kê cho, chỉ thiếu duy nhất vị thuốc là con cóc ba chân này, cho nên..." Nghe đến đây tôi chợt có cảm giác không hay, hỏi "Cho nên làm sao?" Trương Lượng Tiết đứng dậy, ngại ngùng nói "Tôi đã gặp qua không ít thầy âm dương, nhìn hai vụ khí chất có vẻ rất am hiểu về phương diện kia, đặc biệt là lão gia đây, đúng không? Nếu hai vị thực sự có năng lực thì cầu xin hai vị giúp tôi vào miếu bắt giúp con cóc ba chân về cho chị dâu!" Tôi nghe mà giật mình, trong lòng thầm nghĩ, ngươi con mẹ nó không biết xấu hổ à? Ta với lão Lưu ở đây có một đêm, lại định bảo đi bắt cóc trong cái miếu ma ám? Cái gì mà vợ của anh trai ốm nặng, tối qua rõ ràng tôi còn nghe thấy chị ta xướng kinh kịch trong phòng Đại Ưng cơ mà! Vừa định mở mồm thì hắn đã nói tiếp "Không phải bắt các anh đi tìm không công, nếu chuyện này thành, tôi sẽ mang đồ vật ra trao đổi." Khi nói đến hai chữ đồ vật, Trương Lượng Tiết cố tình nhấn mạnh trọng âm, tôi hiểu, thứ hắn ám chỉ, 80% chính là tập hồ sơ kia. Có điều, chuyện tìm hồ sơ là chúng tôi nói ra trước, khó mà biết có phải hắn lợi dụng điểm yếu để sai bảo hay không. Đang định từ chối thì lão Lưu lại ho khan một tiếng, nói "Vấn đề này nhỏ thôi. Nếu thật sự trong miếu quả phụ có cóc ba chân, ta sẽ vào bắt cho cậu mấy con!" Thấy lão Lưu đồng ý, Trương Lượng Tiết kích động liên tục nói cảm ơn "Cũng không cần miễn cưỡng, an toàn là trên hết!" Nói xong hắn không dây dưa thêm mà đứng dậy đi ra ngoài. Tôi khó hiểu, hỏi lão Lưu "Còn chưa biết hắn có giữ tập hồ sơ trong tay hay không, sao ônh đã vội đồng ý?" Lão Lưu cười lạnh "Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Hiện giờ giữa hai bên đang thử độ tin cậy lẫn nhau, hắn kéo được đến đâu, ta đu theo đến đó. Mặc kệ thật giả thế nào, chúng ta cứ thử một lần xem." Nghe Lưu Khánh Chúc nói, tôi chợt sững sờ hiểu ra. Không thể không bội phục lão gừng càng già càng cay, đúng vậy, giữa đôi bên vẫn luôn hoài nghi lẫn nhau, hơn nữa, quan trọng là chúng tôi không có thời gian, chẳng biết lúc nào lão Vũ sẽ bị buộc phải khai ra. Nếu đến khi ấy, chưa tìm được hồ sơ mà bên trên phái người xuống thì tất cả sẽ chấm hết! Vậy thì thử đi. Tôi với lão Lưu bàn bạc một chút, sau đó quyết định vào thôn tìm Quách Đại Đảm hỏi thăm về ngôi miếu quả phụ trước. Nhà Quách Đại Đảm tuy trống trải nhưng đúng là vừa mới vừa to. Hắn dáng gầy gò, đầu cạo trọc, nhìn chỉ khoảng ngoài đôi mươi, đang thu dọn đồ đạc trong sân, nghe chúng tôi trình bày mục đích, gương mặt tươi cười lập tức biến mất. Quách Đại Đảm nghiêng đầu nói "Ở nơi khác đến? Muốn phát tài nên điên rồi à?" Tôi vội giải thích "Không phải, chỉ muốn bắt cóc ba chân về làm thuốc thôi." Quách Đại Đảm xua tay cười khẩy "Có mạng đi vào bắt cóc, nhưng có mạng đi ra không? Có biết tôi vào miếu quả phụ đã trông thấy gì chứ?" "Thấy gì?" Tôi nhẹ giọng hỏi. Quách Đại Đảm ghé sát vào tôi "Bộ xương người biết cử động!" 267 Mấy truyện lẻ đợt này ko hay lắm. Vì đã quen cách bẻ lái của tác giả nên đọc hơi chán. Nhưng mạch chính vẫn kích thích. Tự dưng lại thấy giống conan quá. 268 Tôi cảm thấy 10 chap 1 ngày là quá ít Ông hackem01 thoải mái cho ae 13 chap 1 ngày cho giống con xế bus 13 đê via theNEXTvoz for iPhone 269 Tôi cảm thấy 10 chap 1 ngày là quá ít Ông hackem01 thoải mái cho ae 13 chap 1 ngày cho giống con xế bus 13 đê via theNEXTvoz for iPhone 14, 15 đi. Con số 13 đen đủi lắm 270 up up, vậy giờ là hết truyện cho hôm nay rồi hả mấy thím 271 Tôi cảm thấy 10 chap 1 ngày là quá ít Ông hackem01 thoải mái cho ae 13 chap 1 ngày cho giống con xế bus 13 đê via theNEXTvoz for iPhone thớt bị gì đấy. Cứ up hết lên, ai rảnh thì đọc. Cứ són ngày mấy chap như táo bón 272 bộ này hơn 250 chương, hóng còn dài, có điều sao lại thay đổi tên nhân vật nhỉ? sao lại là lão vũ vậy? trong truyện là lão ngô mà 273 thớt bị gì đấy. Cứ up hết lên, ai rảnh thì đọc. Cứ són ngày mấy chap như táo bón Công nhận, em đọc tới 6x dừng mấy bữa nay rồi. Đợi hết rồi đọc cho lẹ. Sent from Xiaomi M2101K7AG using vozFApp 274 Nhiều vụ lẻ tẻ k bám sát vào tiêu đề của truyện lắm 275 Nhiều vụ lẻ tẻ k bám sát vào tiêu đề của truyện lắm Do thằng main thích lo chuyện bao đồng nên thế. Với lại tất cả nơi thằng main đến đều có ma quỷ. 276 main là conan ver tàu mịa rồi, đi đâu cũng có người chết 277 Suýt nữa thì quên tên thằng main 278 Mạch truyện thằng main đi đâu với lão Lưu hay liên quan tới lão Lưu là luôn giới thiệu tin tưởng vào lão Lưu nhất, kể từ lúc nhận chuyến xe cuối ngày số 13 cho đến thời điểm chương mới này thì lão Lưu chưa bại thàng main gì cả. Nhưng câu nói của Hà Tiên Sinh nhắc nhở là có một người trong số những người main tin tưởng nhất luôn lừa main, cộng với kiểu bẻ lái cua xuống hố của ông tác giả thì mình đoán lão Lưu là người lừa thằng main. Kinh qua những chương mà thằng main chuẩn bị đi xa thì không gặp được lão Lưu hoặc hoặc có gặp sẽ hẹn khoảng vài ngày để chuẩn bị đi xa, những ngày này có lẽ lão Lưu đi sắp xếp hoặc dàn xếp ở nơi thằng main sắp đến. 279 Mạch truyện thằng main đi đâu với lão Lưu hay liên quan tới lão Lưu là luôn giới thiệu tin tưởng vào lão Lưu nhất, kể từ lúc nhận chuyến xe cuối ngày số 13 cho đến thời điểm chương mới này thì lão Lưu chưa bại thàng main gì cả. Nhưng câu nói của Hà Tiên Sinh nhắc nhở là có một người trong số những người main tin tưởng nhất luôn lừa main, cộng với kiểu bẻ lái cua xuống hố của ông tác giả thì mình đoán lão Lưu là người lừa thằng main. Kinh qua những chương mà thằng main chuẩn bị đi xa thì không gặp được lão Lưu hoặc hoặc có gặp sẽ hẹn khoảng vài ngày để chuẩn bị đi xa, những ngày này có lẽ lão Lưu đi sắp xếp hoặc dàn xếp ở nơi thằng main sắp đến. Nếu vậy thì đc coi là dễ đoán quá bác ạ. 280 Nếu vậy thì đc coi là dễ đoán quá bác ạ. Cũng có khả năng thầy Hà lừa luôn thằng main nhỉ A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà TâyXe buýt Hà NộiLịch trình 88 xe buýt88 xe buýt tuyến đường hoạt động mỗi ngày. Lịch trình theo giờ bình thường 0500 - 1910NgàyGiờ hoạt độngTần sốT20500 - 191025 phútT30500 - 191025 phútT40500 - 191025 phútT50500 - 191025 phútT60500 - 191025 phútT70505 - 205525 phútCN0505 - 205525 phútBản đồ Tuyến đường 88 xe buýt - A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà TâyLịch trình và Điểm dừng 88 xe buýt Đã cập nhật88 xe buýt A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây có 61 stops khởi hành từ A Bx Mỹ Đình và kết thúc tại Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây.Chọn bất kỳ 88 xe buýt stops nào bên dưới để tìm lịch trình thời gian thực được cập nhật và xem bản đồ tuyến đường của trên bản đồA Bx Mỹ ĐìnhGần Ngã 4 Phạm Hùng - Đình Thôn Hướng Đi Khuất Duy Tiến-Cột SauNhà Ct5 Kđt Sông Đà Mỹ Đình - Phạm HùngNhà Hàng Hàn Quốc, Nhà Ct4 Đn Kđt Mỹ Đình - Đường Mễ TrìTường Rào Trạm Y Tế Mễ Trì - Đường Mễ TrìTường Rào Sân Golf Mỹ Đình Pearl - Đại Lộ Thăng LongXóm La, Đại Mỗ - Đại Lộ Thăng LongQua Đối Diện Lối Vào Thpt Đại Mỗ - Đại Lộ Thăng LongTrụ Sở Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát Biển - Đại Lộ Thăng LongĐối Diện Thiên Đường Bảo Sơn - Đại Lộ Thăng LongQua Lối Rẽ Vào Ubnd Xã An Khánh - Đại Lộ Thăng LongĐông Y Dược Bảo Long - Đại Lộ Thăng LongChùa Bà - Thôn Yên Lũng, An Khánh - Đại Lộ Thăng LongTrước 50m Lối Vào Ubnd Huyện Hoài ĐứcCầu Vượt Song Phương - Đại Lộ Thăng LongLàng Văn Hóa Thôn Quyết Tiến Trước 200m Cầu Sông ĐáyChùa Sơn Trung, Xã Yên SơnNgã 3 Chùa Thầy, Gần Cầu Vượt Sài SơnCầu Vượt Hoàng Xá - Cột Mốc H7/17 Đại Lộ Thăng LongKcn Thạch Thất - Đại Lộ Thăng LongNgã 3 Tỉnh Lộ 419 - Đại Lộ Thăng Long - Kcn Thạch ThấtCầu Chui Dân Sinh Số 11 - Đại Lộ Thăng LongCty Sun House, Xã Ngọc Liệp - Đại Lộ Thăng LongTrước Nhà Máy Thép Mỹ Thuật Hải Vân - Đại Lộ Thăng LongĐường Vào Chùa Kim Long - Đại Lộ Thăng LongThôn Liệp Mai, Xã Ngọc Liệp - Đại Lộ Thăng LongThôn Đồng Kho, Xã Đồng Trúc - Đại Lộ Thăng LongQua Khu Đồng Trúc Resort 10m Cầu Chui Dân Sinh Số 19, Đại Lộ Thăng LongThôn Đồi Bông, Xã Đồng Trúc - Đại Lộ Thăng LongTrạm 110kv Thạch Thất - Đại Lộ Thăng LongCông Ty Điện Tử NobieTòa Nhà Trung Tâm Viện Đo Lường Việt NamĐối Diện Fpt Software Hòa LạcTrước 50m Đường Vào Trường Đh Fpt, Hòa LạcCông Ty Tnhh Xây Dựng Sungeun Plant - Thôn 7 Xã Thạch Hòa - Ql21Công Ty Cp Dịch Vụ Bảo Vệ Kcn Cao Hòa LạcNgã Ba Hòa Lạc - Quốc Lộ 21Trước Cửa Hàng Điện Máy Tâm Đức - Ql21Đối Diện CH Xăng Dầu Phú Cát - Quốc Lộ 21Thôn 7 Phú Cát Quốc Oai - Quốc Lộ 21Qua 70m Cổng Trung Đoàn Bộ Binh Cơ Giới 102 Cột Mốc H7/414 - Quốc Lộ 21Xóm 2 Hòa Phú, Xã Hòa Thạch - Quốc Oai Chiều Đi Xuân MaiTrước Công Ty Cp Long Thạch - Ql21Trước Cửa Hàng Vật Liệu Xây Dựng Thành Cảnh - Ql21Đối Diện Nha Khoa Trường Huyền Xã Hòa ThạchChợ Long Phú - Xã Hòa Thạch - Quốc Lộ 21Gần Cầu Cửa Đầm - Quốc Lộ 21Xóm 5 Thôn Long Phú Xã Hòa Thạch Trước Đội Cơ Giới Máy Thi CôngĐối Diện Làng Văn Hóa Yên Thái, Xã Đông Sơn, Hòa Binh - Quốc Lộ 21Cửa Hàng Xăng Dầu Tv21 - Quốc Lộ 21Đường Vào Trường Đh Pccc Cơ Sở 2 Bộ Ca - Quốc Lộ 21Đại Học Lâm Nghiệp - Quốc Lộ 2135 Tổ 3, Thị Trấn Xuân MaiTrường Sỹ Quan Đặc Công Qua Cửa Hàng Xăng Dầu Số 7 Xuân MaiCty Xuân Cương Trước 100m Cầu Xuân Mai - Đường Hồ Chí MinhTrường Cao Đẳng Cảnh Sát Nhân Dân 1 - Đường Hồ Chí MinhQua 100m Trường Trung Cấp Nghề Tổng Hợp Hà Nội - Đường Hồ Chí MinhTrung Tâm Dịch Vụ Tổng Hợp, Thôn Xuân Trung - Đường Hồ Chí MinhThôn Xuân Sen - Xuân Mai - Đường Hồ Chí MinhKtx Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây - Đường Hồ Chí MinhĐầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà TâyBản PDF lịch trình, điểm dừng và bản đồ của 88Câu hỏi thường gặp 8888 xe buýt bắt đầu hoạt động lúc mấy giờNhững dịch vụ trên 88 xe buýt bắt đầu lúc 0500 vào ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ xe buýt ngừng hoạt động lúc nào?Những dịch vụ trên 88 xe buýt dừng hoạt động lúc1910 vào ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ xe buýt đến lúc mấy giờ?Khi nào thì chuyến A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây Xe buýt đến? Kiểm tra thời gian đến trực tiếp để biết thời gian đến theo thời gian thực và xem lịch trình đầy đủ cho chuyến A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây Xe buýt gần nhất với vị trí của vé cho 88 A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây xe buýt là bao nhiêu?Giá vé cho A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây xe buýt vào khoảng ₫ 88 xe buýt điểm dừng gần tôi không?Nhấp vào đây để xem 88 xe buýt điểm dừng gần trình 88 xe buýtNgàyGiờ hoạt độngTần sốT20500 - 191025 phútT30500 - 191025 phútT40500 - 191025 phútT50500 - 191025 phútT60500 - 191025 phútT70505 - 205525 phútCN0505 - 205525 phútCảnh báo dịch vụ Xe buýt Hà Nội See all updates on 88 from A Bx Mỹ Đình, including real-time status info, xe buýt delays, changes of routes, changes of stops locations, and any other service changes. Get a real-time map view of 88 A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây and track the xe buýt as it moves on the map. Download the app for all Hanoibus - Xe buýt Hà Nội info vé 88 tuyến xe buýtXe buýt Hà Nội 88 A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây ride fare is about ₫ Prices may change based on several factors. For more information about Xe buýt Hà Nội’s ticket costs, please check the Moovit app or Hanoibus - Xe buýt Hà Nội’s official buýt Hà NộiĐiểm dừng chân đầu tiên của tuyến đường 88 xe buýt là A Bx Mỹ Đình và điểm dừng cuối cùng là Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây. 88 A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây hoạt động trong mỗi tin bổ sung 88 có 61 stops và tổng thời lượng chuyến đi trên tuyến đường này là khoảng 112 đang trên đường đi? Xem lý do tại sao hơn triệu người dùng tin tưởng Moovit là ứng dụng trung chuyển công cộng tốt nhất. Moovit cung cấp cho bạn tuyến đường được đề xuất Xe buýt Hà Nội, trình theo dõi xe buýt thời gian thực, hướng dẫn đường đi trực tiếp, bản đồ tuyến đường trong Hà Nội và giúp tìm 88 xe buýt stops gần bạn nhất. Không có internet ư? Hãy tải bản đồ PDF ngoại tuyến và lịch trình xe buýt cho 88 xe buýt để thực hiện chuyến đi của gần tôiTrình theo dõi tuyến 88 Xe buýt trong thời gian thựcTheo dõi tuyến đường 88 A Bx Mỹ Đình‎→Đầu B Xuân Mai Trường Cđ Cộng Đồng Hà Tây trên bản đồ trực tiếp trong thời gian thực và theo dõi vị trí khi di chuyển giữa các trạm. Sử dụng Moovit làm trình theo dõi tuyến đường 88 xe buýt hoặc ứng dụng theo dõi Xe buýt Hà Nội xe buýt trực tiếp và không bao giờ bỏ lỡ xe buýt của the app as a trip planner for Xe buýt Hà Nội or a trip planner for Xe buýt to plan your route around Hà Nội. The trip planner shows updated data for Xe buýt Hà Nội and any xe buýt, including line 88, in Hà NộiCác tuyến Xe buýt Hà Nội trong Hà Nội101A - Bến xe Giáp Bát - Vân Đình06D - Bến xe Giáp Bát - Tân Dân11 - Công viên Thống Nhất - Học viện Nông Nghiệp VIệt Nam60A - KĐT Pháp Vân, Tứ Hiệp - Công Viên Nước Hồ Tây49 - Trần Khánh Dư - Nhổn67 - Phùng - Bến xe Sơn Tây08ACT - Long Biên - Đông Mỹ36 - Yên Phụ - Khu đô thị Linh Đàm31 - Bách Khoa - Chèm ĐH MỏE04 - KĐT Smart City - Vincom Long Biên57 - Nam Thăng Long - Khu công nghiệp Phú Nghĩa110 - BX Sơn Tây - Vườn Quốc gia Ba Vì - Đá Chông56A - Mỹ Đình - Núi Đôi105 - Đô Nghĩa - Cầu Giấy52A - Công viên Thống Nhất - Lệ Chi22A - Bến xe Gia Lâm - KĐT Trung Văn07 - Cầu Giấy - Nội Bài61 - Dục Tú Đông Anh - CV Cầu Giấy146 - Hào Nam ga Cát Linh - Hào Nam ga Cát Linh35A - Trần Khánh Dư - Nam Thăng Long Home » Xe Bus » Top 6 Xe Bus Hà Nội 80 tốt nhất, đừng bỏ lỡ 33 Views 1 Lộ trình tuyến xe buýt số 80 BX Mỹ Đình – Ba Thá Nguồn thông tin Ngày đăng 08/28/2022 Đánh giá bởi dùng 983 vote Tóm tắt Lộ trình tuyến xe buýt số 80 BX Mỹ Đình – Ba Thá … This entry was posted in Lộ trình Xe Buýt, Tuyến Xe Buýt Hà Nội. Bookmark the permalink Nguồn 2 Đề nghị mở lại tuyến bus 80 – Báo Kinh tế đô thị Nguồn thông tin Ngày đăng 05/26/2022 Đánh giá bởi dùng 201 vote Tóm tắt Có thể nói, xe bus rất tiện lợi cho các đối tượng như học sinh sinh … Sở GTVT Hà Nội có kế hoạch mở tuyến bus từ Bến xe Yên Nghĩa đi Miếu Nguồn 3 Lộ trình tuyến xe buýt số 80 BX Mỹ Đình – Ba Thá Nguồn thông tin Ngày đăng 07/14/2022 Đánh giá bởi dùng 443 vote Tóm tắt Lộ trình Xe Buýt, Tuyến Xe Buýt Hà Nội. Posted on 19/03/2018 110418/07/2019 1620 by Bác Tài. đường đi xe buýt số 80 Nguồn 4 – Xe Bus – Hà Nội, Tuyến 80 BX MỸ ĐÌNH – BA THÁ Nguồn thông tin Ngày đăng 04/04/2022 Đánh giá bởi dùng 299 vote Tóm tắt Hà Nội, Tuyến 80 BX MỸ ĐÌNH – BA THÁ. Lượt đi BX Mỹ Đình – Phạm Hùng – Trần Phú Hà Đông – TT Chúc Sơn – Bình Sơn – Đại Sơn – Quảng Bị – Ba Thá /Lượt về Nguồn 5 Trạm xe buýt Số nhà 80 khu Bắc, Thị trấn Chúc Sơn – Quốc lộ 6, Hà Nội Nguồn thông tin Ngày đăng 07/07/2022 Đánh giá bởi dùng 396 vote Tóm tắt Bạn đang muốn đi đến Số nhà 80 khu Bắc, Thị trấn Chúc Sơn – Quốc lộ 6, Hà Nội bằng xe buýt? ⚡ Hướng dẫn tìm đường đi xe buýt ngắn nhất bằng cách vào một Nguồn 6 Hà Nội, Tuyến 80 BX MỸ ĐÌNH – BA THÁ Nguồn thông tin Ngày đăng 09/13/2022 Đánh giá bởi dùng 279 vote Tóm tắt Hà Nội, Tuyến 80 BX MỸ ĐÌNH – BA THÁ tuyến xe buýt số 80 tphcm giờ chạy xe bus 78 chuyen cuoi xe bus 80 xe bus đi thạch thất xe khách mỹ đình đá chông xe Nguồn

chuyen cuoi xe bus 80