cảnh sát nhân dân có người yêu rồi

Vụ án tại Tứ Kỳ, Hải Dương vừa xảy ra tối 10/10 khiến một cô gái tử vong và một người nguy kịch. Nguyên nhân ban đầu được xác định do mâu thuẫn tình cảm. Theo ông Bùi Viết Tuấn (Chủ tịch UBND xã Nguyên Giáp, huyện Tứ Kỳ, Hải Dương), Công an huyện Tứ Kỳ đang Tác Giả: Nhất Sinh Bán Nhàn. Tình Trạng: Hoàn Thành. Bách Hợp Cảnh Sát Đô Thị Quân Nhân. Chương 97: Ngoại Truyện (Hết) 2 năm trước. Chương 96 (Hoàn) 2 năm trước. Cập Nhật. : 14:50 11-01-2022. Đọc Truyện Danh Sách Chương Theo Dõi. Tác phẩm: Cảnh sát nhân dân có người yêu rồi Tác giả: Nhất Sinh Bán Nhàn Thể loại: Hiện đại, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn (96 chương) Tình trạng edit: Hoàn. Editor: BlackObs a.k.a Tiềm Thuốc Bắc. Thể loại: Bách hợp, hiện đại. Số chương: 85 + 2 PN (full) Tiến trình: 2,3 ngày/1c. Giới thiệu: Lần đầu tiên Diệp Tử nhìn thấy Tần Tiểu Mặc là khi Tiểu Mặc đang té lăn từ cầu thang xuống. Thật ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người bất cẩn như vậy, mà Thứ năm, cùng với toàn lực lượng công an nhân dân, cảnh sát nhân dân có nhiều đóng góp quan trọng, là một trong những lực lượng tuyến đầu thật sự trở thành “lá chắn thép phòng, chống dịch COVID-19 - thanh bảo kiếm bảo đảm an ninh, trật tự, an toàn xã hội”. Hàng Ich Danke Dir Dass Ich Dich Kennenlernen Durfte. "Chị Chaeyoung, chịn nói cho em biết được không, rốt cuộc là bởi vì sao...". Một phen triền miên xong rồi Triền miên ??? 😳, mới ôm ôm có tí ti à ==", Lisa cùng Chaeyoung ngồi ngay ngắn, rất có ý tứ nói chuyện nghiêm túc. Chaeyoung giương mắt, tự hỏi bản thân, hơi rối nhưng quyết định nói cho cô. Vừa rồi sau khi cô đi ra khỏi phòng, chính mình thật lâu không có di chuyển, hiện tại nhớ tới còn rét rung cả người. Nàng không biết ý vị này là như thế nào, nhưng hiện tượng này ít nhất thuyết minh Lisa đã chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng nàng, nàng cảm thấy hẳn là nên dành chút thời gian tự hỏi về vấn đề quan hệ của cả hai. "Năm trước đi du thuyền cứu một cô bé người Hàn Quốc, sau lại cùng một chỗ, sau khi em ấy dưỡng thương tốt thì chị dẫn về đây, ở nơi này". Chaeyoung nói chuyện ngắn gọn, chỉ trọn trọng điểm mà nói. Không nói rất nhiều vấn đề, ví như cái cô bé kia có người mình thích, sau lại cùng cô cùng nhau. Ví như chính mình đối với Lisa thật tâm thật lòng thế nào. "Vậy .... về sau thế nào?". Lisa nhíu mày tiếp tục truy vấn. "Về sau, em ấy ở bên người em ấy thích. Chị quay về Úc". Vẫn là ngắn gọn hơn nữa không đổi sắc, giống như cái người bị vô tình vứt bỏ không phải là mình. Chuyện này .... Lisa chăm chú suy nghĩ tình hình, cảm thấy vẫn là nhiều lợi hơn hại, chuyện chị Chaeyoung có người yêu thích nàng đã sớm biết, bây giờ cũng biết trước kia chị Chaeyoung cũng là thích con gái, như vậy khả năng chị ấy tiếp nhận mình rất nhiều. Nghĩ đến đây, Lisa thấy sĩ khí tăng cao. Lời Chaeyoung nói là cho cô càng thêm mừng rỡ như điên. "Hiện tại không thích em ấy". Ý chị nói bây giờ là không còn thích cô bé kia sao! "Vậy chị....". Lisa muốn hỏi, vậy chị thích em sao. Cô nghĩ đến không có hỏi ra miệng, Chaeyoung vội đứng lên, bên tao rõ ràng ửng đỏ. "Em trở về đi, trễ rồi không an toàn". Em biết không an toàn mà chị Chaeyoung, nhưng bây giờ mới có 3 giờ chiều... Lisa bất đắc dĩ hít một hơi. "Vậy em đi về trước". Lisa vừa đi tới cửa. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, đi vòng vèo trở về. "Hay là em làm cho chị cơm chiều xong trở về". Chaeyoung nhìn vẻ mặt ủy khuất của Lisa, vẫn không thể nào nhẫn tâm cự tuyệt cô. Hơn nữa .... thật ra chính mình cũng không muốn cô đi về, mới vừa kêu cô đi là do nhất thời thẹn thùng đầu óc không rõ ràng mà thôi. Vì thế, hai cô gái không được tự nhiên tiếp tục đi ra dạo thành phố mua đồ ăn. "Chị Chaeyoung, chị nói anh của em đã trở lại?". Lisa tâm tình vui sướng rồi mới nhớ ra mình còn có người anh trai. "Ừ, tối mai có bữa tiệc trong ngành, hẳn là anh của em cũng sẽ tới". Chaeyoung cầm lấy một chai nước ém xoài, bỏ vào xe đẩy. "Làm sao có thể, còn không trở về nhà". Lisa nghĩ thế nào đều không nghĩ ra anh trai của mình rốt cuộc đang nghĩ gì. "Chắc là do công việc có vấn đề... hắn cũng mới trở về thôi, có lẽ xử lý việc trước". Chaeyoung phân tích nói. Bên kia có hai gã đang đứng lén lút, một tên thoạt nhìn còn chưa đến 25 tuổi, một tên khác nhìn qua khoảng 40 tuổi, tay gã già hơn vẫn luôn đút trong túi áo, thỉnh thoảng lại trộm ngó bốn phía. Xem ra hai tên này chính là kẻ tình nghi, Lisa nghĩ thầm. "Tổ 1, nghe được mệnh lệnh của ta mới được động". "Nghe rõ". "Hiện tại đi qua hướng bên kia". Lisa kéo Jackson bất động thanh sắt nhích lại gần, bởi vì người xung quanh không nhiều lắm, cho nên dù Lisa đi rất thong thả vẫn khiến cho hai gã kia cảnh giác. "Lên!". Mệnh lệnh Jang Wook đưa ra, Lisa cùng Jackson giống hai con báo ập đến gã kia. "Đừng nhúch nhích! Cảnh sát đây!". Hai gã bị Lisa và Jackson bao vây sợ tới mức sững sờ tại chỗ, theo bản năng giơ tay lên. Lisa nhíu mày, làm sao có thể dễ đang thoả hiệp như vậy. Nhưng cô khôn nghĩ nhiều, vô luận thế nào cũng là kẻ tình nghi, vì thế Lisa và Jackson mỗi người còng tay một tên, Jang Wook cũng rất nhanh đem theo một đội đến. "Đồng chí cảnh sát, ta....". Gã 40 tuổi run rẩy kêu một tiếng, tựa hồ muốn nói cái gì. "Chuyện này... chúng ta không có làm cái gì phạm pháp a". Tên trẻ tiếp lời. "Trong túi áo giấu cái gì l, lấy ra đi". Lisa nghiêm túc nói. "Đây, chỉ là một con vật nhỏ thôi". Gã lấy ra một con chuột, cả đội đều choáng váng. Thì ra là con gái hắn ở nông thôn muốn nuôi một con, nên hắn liền mua, nhờ đồng hương mang về, nhưng vì xe lửa không cho mang động vật nên mới lén lút như vậy. ***********************Thị cục. "Quả thực vớ vẩn!". Jang Wook vỗ cái bàn. "Jang đội trưởng, lần này người báo án vẫn như trước là không có tìm ra được". Hiểu Hiểu cau mày nói. "Jang đội trưởng! Ngươi lại đây nhìn! Hai người này không thích hợp, trời nóng như vậy sao lại đeo khẩu trang, ngươi nhìn đi...". Lisa ngồi trước máy tính, quan sát lại băng ghi hình nhà ga. Jang Wook đi qua, Lisa dừng hình ảnh lại, chỉ chỉ một gã trên màn hình. Đúng như Lisa nói, hắn đeo khẩu trang, nhìn không thấy mặt, hơn nữa còn cúi đầu. "Sau đó hắn đi về phía toilet bên phải cửa Tây, thấy không...". Lisa lướt tiếp. "Không quá hai phút, cô ta liền đi vào". Lisa tiếp tục nói. "Kì quái, cô ta còn ôm một đứa bé". Hiểu Hiểu chỉ vào màn hình, có chút ngạc nhiên nói. "Một phụ nữ, còn ôm em bé, tiến vào WC nam, thật không phù hợp ăn khớp". Lisa cau mày phân tích. "Nhất định có vấn đề". Jackson nghiêm túc nói. "Điệu hổ ly sơn". "Trong ngực cô ta chính là tử anh". Jang Wook nói "Cái gì?". Lisa đột nhiên giật mình. "Đem thuốc phiện để vào trong bụng tử anh, tiến hành gia dịch. Loại thủ pháp này được bọn buôn lậu thuốc phiện chuyên nghiệp sử dụng khắp nơi ....". Jang Wook giải thích. "Xem ra bọn này rất chuyên nghiệp". Lía gắt gao nhíu mày"Tử anh... là từ đâu tới?". "Mua, bệnh viện, hoặc là phòng khám tư... Không nhất định là tử anh, cũng có khả năng còn sống". "Đây rõ ràng là một sinh mệnh!!". Lisa đứng kích động nói. Trong lòng quay cuồng, cảm xúc này làm cho cô mất khống chế. "Lisa, trấn tĩnh đi". Jang Wook cũng gắt gao cau mày, tuy trong lòng anh cũng rất phẫn nộ, nhưng anh phải tỉnh táo. Những người khác trong đội đều có kinh nghiệm phong phú hơn Lisa, loại sự tình này cũng thấy tương đối nhiều, tuy trong lingf khó chịu nhưng không đến mức không khống chế được như Lisa. Lisa ngồi suy nghĩ, thở hổn hển, hận không thể bắt hết bọn buôn ma tuý táng tận lương tâm này rồi bắn chết hết. "Đây không phải là nguyên nhân và động lực của canh sát chúng ta sao? Chúng ta cần phải tỉnh táo...". Jang Wook ôn hoà khuyên nhủ. "Đội trưởng, ta đã biết...". Lisa đỏ cả mặt ngồi xuống, tuy rằng trong lòng vẫn là khó chịu, nhưng cô cũng suy nghĩ kỹ càng lời đội trưởng nói. Đúng vậy, đây là nguyên nhân cô chọn làm cảnh sát nhân dân. Jang Wook để lại 5 người tăng ca phân tích vụ án, do kích động quá... Lisa bị hắn bắt trở về. Đi ra cục công an rồi Lisa mới đột nhiên nhớ tới chị Chaeyoung bị chính mình xem nhẹ quên mất. Vội vàng lấy điện thoại di động ra, phát hiện bây giờ đã muốn 5h30, trễ hẹn một tiếng. Lisa nhanh chân bỏ chạy, đầu óc một mảnh trống không, thậm chí còn quên có xe taxi. "Hộc....". "Chị Chaeyoung chị Chaeyoung chị Chaeyoung!". Lisa đứng trước của nhà Chaeyoung khẩng trương đập cửa. Chaeyoung nghe được tiếng Lisa, vội từ phòng bếp đi ra mở cửa. "Em...". Một phen đem Lisa kéo vào, nhìn bộ dạng cô đầy mồ hôi... Có chút đau lòng. "Thực xin lỗi thực xin lỗi, em không phải cố ý bị trễ! Vốn là tan từ sớm, đột nhiên đội trưởng nói thấy tội phạm tình nghi, sau lại phát hiện bắt sai, trở về thị cục xử lý chút sự tình, chị đừng nóng giận...". Lisa sợ Chaeyoung giận, chị Chaeyoung nhà cô chính là nhật lý vạn ky, thời gian còn quý gia hơn vàng. Lần này chị Chaeyoung tổn hết bao nhiêu là vàng a.... "Tới kiệp, làm sao đầu đầy mồ hôi thế này". Chaeyoung nhíu mày, cầm khăn trên bàn lau sau ót Lisa, động tác vô cùng dịu dàng làm Lisa thoải mái đến không nhúch nhích, sợ mình cử động lại doạ đến chị Chaeyoung bình thường rất khó ôn nhu như vậy với cô. "Đã chạy tới". Lisa nói. "Như thế nào đã chạy tới!? Rất xa mà, sao không kêu taxi?". Chaeyoung kinh ngạc hỏi. "Quên". Lisa ngượng ngùng cười. "Ngốc!". Chaeyoung híp mắt, đem khăn nhét vào tay Lisa, sau đó đẩy cô vào phòng tắm. "Tắm đi". Chaeyoung ở bên ngoài phòng tắm vọng vào. Lisa chớp chớp mắt, chị Chaeyoung cư nhiên không có nổi giận, còn ôn nhu kêu cô là đồ ngốc... A ha ha ha... Thế giới thực sự là tốt đẹp lắm ... "Chị Chaeyoung... em tắm xong rồi, quần áo, quần áo....". Y phục của mình đã bẩn không muốn mặc lại được, Lisa từ phòng tắm vươn đầu ra, muốn kêu Chaeyoung tìm bộ khác cho cô mặc đỡ. "Nè, cho em. Còn mới...". Chaeyoung bên ngoài đi vào mang theo chiếc váy lễ phục nhỏ nhắn, rất vừa vặn với Lisa. "Mặc xong rồi!". Lisa từ trong phòng tắm nhảy ra, ôm chị Chaeyoung thơm ngào ngạt vào trong ngực. "Rất vừa người!". Lisa ngẩng đầu lên nói. "Buổi sáng chị mua cho em, thích không?". Chaeyoung ôm lấy Lisa, sờ sờ mới tóc ướt sũng của cô. —————————Nghỉ mệt tí, chiều tuiii viết tiếp cho mn đọc nha 3 "Đầu tiên, chúng ta nhìn đến chính là thiết kế bên ngoài, đây là một chiếc nhẫn bạch kim với kiểu dáng rất phổ thông, bạch kim là một trong các kim loại tinh khiết quý hiếm nhất, có màu trắng sáng. Cũng chỉ có bạch kim mới có thể xưng là bạch kim, hơn nữa không phải sở hữu màu trắng sáng đều là bạch kim. Bạch kim được xưng là vua của các kim loại, là lựa chọn tốt nhất cho nhẫn kết hôn, nên nhẫn kim cương lần này cũng là chọn dùng bạch kim. Kim cương được khảm trong đó, vô cùng đơn giản mỹ quan, nhẫn cưới truyền thống thường đặt kim cương ở mặt trên, đeo trên tay không được thuận tiện, mẫu thiết kế lần này sẽ không như vậy. Từng viên kim cương nhỏ sẽ được khảm thành hình nửa cánh bướm ở mỗi chiếc nhẫn, như vậy có thể hấp dẫn người tiêu thụ mua một đôi. Cũng tượng trưng cho tình yêu của Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài , tương đối phù hợp tư tưởng của người Trung Quốc, thuận lợi cho Viễn Duy và Lạc Mạn hợp tác phát triển thị trường Trung Quốc." "Đây là sơ đồ phác thảo. Mọi người nhìn xem, cánh bướm phi thường tinh tế, không bỏ qua chi tiết nhỏ nào. Râu bướm, hoa văn đều vô cùng xinh đẹp. Mang theo hơi thở hoài cổ truyền thống. Thoạt nhìn qua tưởng cách này cần rất nhiều kim cương, nhưng thật ra so với một khối kim cương to đặt trên nhẫn thì kim cương khảm theo phương pháp này sẽ rất tiết kiệm tài nguyên." Baron đứng trước màn hình, giải thích thiết kế của mình, từng ảnh thiết kế liên tục chiếu trên màn hình. Các góc độ đều có, đội ngũ thiết kế của Viễn Duy đều ngồi phía dưới, nghiêm túc nghe Baron trình bày vắn tắt ý tưởng thiết kế, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng trao đổi, hoặc là gật gật đầu. "Ừ, kiểu dáng thực độc đáo. Nhưng đã nghĩ tới chuyện có thể thiết kế thành một series chưa, mẫu thiết kế này có thể lấy làm chủ đạo." Diệp Tử đứng lên nói ra ý kiến của mình. Tuy cô không phải nhà thiết kế chuyên nghiệp, vì là tổng tài, nên cô nói ra đề nghị của mình, còn quyền quyết định sẽ do đội ngũ thiết kế. Bọn họ đều là những nhà thiết kế chuyên nghiệp, cũng là người hợp tác dài lâu với Diệp Tử, cô tin tưởng bọn họ, cho nên cho bọn họ quyền lợi rất lớn. Nguyên tắc quản lí của cô chính là đã dùng người thì không nghi ngờ, còn nghi ngờ thì sẽ không dùng người đó nữa. "Chúng ta cũng có thương lượng qua , nhưng như vậy sẽ cần nguồn đầu tư rất lớn, vấn đề tài chính này..." "Vấn đề tài chính không cần lo lắng, ngày hôm qua nhân sự phòng tài vụ đã họp bàn, thảo luận về sản phẩm lần này. Cũng đã thương lượng với phía Lạc Mạn, nguồn đầu tư cho series này không thành vấn đề." Diệp Tử nói cho đội ngũ thiết kế không cần lo về tiền bạc, chỉ cần bọn họ có thể làm ra sản phẩm chất lượng. Cô tin tưởng sản phẩm tiêu thụ tốt sẽ thu về được hơn nguồn đầu tư. "Vậy được, chúng ta cũng có thể bắt tay vào thiết kế bộ sưu tập nhẫn cưới này được rồi." "Ừ, quảng cáo lần này vẫn là giao cho Corrine đi. Phụ nữ hiểu thế nào là lãng mạn hơn đàn ông." Diệp Tử cười nói. "Ha ha ha, tất nhiên, Corrine là nữ vương trong đội ngũ của chúng ta, quảng cáo của nàng xem thật khó hiểu vậy mà cũng có thể hấp dẫn nhiều khách hàng như vậy, đây chính là điều làm ta hoang mang bấy lâu nay." Baron trêu đùa. "Ê ê, nói chuyện chú ý chút đi, cái gì gọi là quảng cáo khó hiểu, ngươi chính là không có văn hoá, không biết thưởng thức gì hết." Corrine bất mãn phản bác. "Nhưng Corrine vẫn là bảo bối của chúng ta." Một thiết kế người Mỹ bên cạnh Corrine lên tiếng. Là nữ duy nhất trong đội ngũ thiết kế, Corrine không chỉ nổi tiếng trong ngành thiết kế, mà còn đứng top đầu về quảng cáo, nàng hiểu rõ tâm lý phụ nữ, luôn có thể đem sản phẩm quảng cáo làm cho chị em phụ nữ tim đập thình thịch. Không chỉ kéo rất nhiều khách hàng về cho Viễn Duy, còn giúp Diệp Tử tiết kiệm một khoản lớn kinh phí quảng cáo. "Ngươi nha, há miệng mắc quai. Đắc tội Corrine thì ngươi cứ chờ tử hình đi." Một nhân viên vỗ vai Baron nói. "Tổng giám đốc cô nên làm chủ cho tôi." Corrine đáng thương quay qua nói với Diệp Tử. "Đương nhiên, đêm nay Baron tăng ca, những người khác cứ đi ra ngoài liên hoan vui chơi, tiền cứ tính vào trương mục của tôi." Diệp Tử lạnh lùng tuyên bố một chuyện dị thường tàn khốc đối với Baron. "Không thể được!!! BOSS, ta sai rồi!!!..." Baron kêu rên nói. "Boss, có đi chơi với chúng tôi không a..." "Không có thêm mỹ nữ xinh đẹp nào a..." Mọi người bắt đầu ồn ào. "Tôi kêu Alma đi cùng mọi người." Diệp Tử nói. "Cũng mới có một thôi. Không bằng kêu Alma đem theo mấy trợ lí này kia của nàng cùng đi theo a, tôi nghe nói mấy ngày hôm trước phòng thư kí lại có thêm mấy cô xinh đẹp vào làm việc, còn chưa có cơ hội làm quen nhau a.." "Vậy thì các người tự bàn với các nàng đi, làm bữa tiệc mở rộng quan hệ hữu nghị cũng tốt ." Diệp Tử tuy bận rộn nhưng vẫn quan tâm khuyến khích nhân viên tham gia hoạt động trao đổi tình cảm phát triển thêm quan hệ hợp tác trong công việc, một công ty mà nhân viên hiểu biết về nhau hơn thì hiệu suất công việc cũng sẽ cao hơn rất nhiều, nhất là với một tập đoàn lớn như Viễn Duy . "Ye, boss chúng tôi yêu cô!" "Đúng đúng, boss thật tốt nhất !" "Có điều, yêu tôi thì cố gắng mà làm việc. Cho mọi người thời gian một tháng, phải làm xong phác thảo của dòng nhẫn cưới lần này." Diệp Tử cầm bản vẽ trong tay, đứng lên. "Không phải chứ" "T^T boss quá tàn nhẫn mà" Một đám người rên rỉ còn Diệp Tử thản nhiên đi ra phòng họp. Trở lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nuốt nước miếng, Alma đã đưa tư liệu điều tra vào. "Boss, đây là tư liệu về Tiêu gia." Alma đem tư liệu đặt lên bàn làm việc. "Ừ, tốc độ nhanh thật." Diệp Tử khen thưởng nói. Cô biết Alma có mạng lưới quan hệ rất rộng, nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có được. "Cái này chỉ là những tư liệu cơ bản, nhà họ Tiêu rất khó điều tra. Hình như bọn họ có quan hệ gì đó với chính phủ Trung Quốc." Alma nhíu mày, nàng tra không được bối cảnh Tiêu gia. "Ừ, tôi đã biết. Cô đi xuống trước đi." Diệp Tử cầm lấy tư liệu, rồi kêu Alma đi ra ngoài trước. Tất nhiên Diệp Tử đoán được nhà họ Tiêu có quan hệ gì với chính phủ. Ba của Tiêu Nhuận và ba mình là chiến hữu, nếu ba của mình có thể dựa vào mối quan hệ này kiến tạo nên cơ nghiệp lớn như hiện nay, thì Tiêu gia đương nhiên cũng có thể. Vài năm nay Lạc Mạn phát triển rất nhanh cũng không phải là không có nguyên nhân. Nhìn tư liệu về Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử có chút ngạc nhiên. Ba mẹ nàng ly hôn hai mươi năm trước, lý do là Tiêu Tuấn Vũ công khai mối quan hệ bên ngoài, còn làm cho Tần Tiểu Mặc có thêm một người anh trai cùng cha khác mẹ. Sau khi biết chuyện này, bà Tiêu kiên quyết ly hôn Tiêu Tuấn Vũ, Tiêu gia gia cũng giận tím mặt, đứng về phía con dâu, nhưng bà Tiêu nhất định không lấy một phân tiền từ Tiêu gia, mang theo bé con Tần Tiểu Mặc về Trung Quốc, tự mình làm việc nuôi lớn Tần Tiểu Mặc. Hai mẹ con nàng ở một căn phòng nhỏ chưa tới 30m2, tiểu học, trung học, Tần Tiểu Mặc cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, chỉ có điều thành tích của nàng rất ưu việt, lại nhu thuận hiểu chuyện hơn bạn đồng lứa rất nhiều. Đời này chuyện duy nhất mà nàng trái lời cha mẹ chính là lúc điền nguyện vọng thi vào đại học, lựa chọn ngành cảnh sát. Reads 618,543Votes 32,657Parts 99Complete, First published May 31, 2019Table of contentsTue, Jun 4, 2019Tue, Jun 4, 2019Wed, Jun 5, 2019Thu, Jun 6, 2019Sat, Jun 8, 2019Mon, Jun 10, 2019Thu, Jun 13, 2019Fri, Jun 14, 2019Sat, Jun 15, 2019Mon, Jun 17, 2019Mon, Jun 17, 2019Wed, Jun 19, 2019Thu, Jun 20, 2019Fri, Jun 21, 2019Mon, Jun 24, 2019Tue, Jun 25, 2019Thu, Jun 27, 2019Mon, Jul 1, 2019Thu, Jul 4, 2019Fri, Jul 5, 2019Tue, Jul 9, 2019Fri, Jul 12, 2019Tue, Jul 16, 2019Wed, Jul 17, 2019Wed, Jul 17, 2019Fri, Jul 19, 2019Fri, Jul 19, 2019Sat, Jul 20, 2019Tue, Jul 23, 2019Fri, Jul 26, 2019Mon, Jul 29, 2019Mon, Jul 29, 2019Tue, Jul 30, 2019Wed, Jul 31, 2019Thu, Aug 1, 2019Fri, Aug 2, 2019Sun, Aug 4, 2019Fri, Aug 9, 2019Sun, Aug 11, 2019Fri, Aug 16, 2019Sat, Aug 17, 2019Sat, Aug 24, 2019Sat, Aug 31, 2019Sun, Sep 8, 2019Fri, Oct 4, 2019Sun, Oct 13, 2019Fri, Oct 18, 2019Sun, Oct 20, 2019Tue, Oct 29, 2019Chương 50 H nhẹ nhàng tình cảm. 🙆‍♀️❤️Sun, Nov 10, 2019Chương 51 Hôm qua thịt ít thì hôm nay thịt nhiều > .Mon, Nov 11, 2019Mon, Nov 25, 2019Sat, Dec 7, 2019Chương 54 - Phiên ngoại đặc biệt đêm thất tịch thú Dec 21, 2019Sat, Dec 21, 2019Sat, Dec 28, 2019Sat, Jan 4, 2020Sat, Jan 4, 2020Sat, Jan 18, 2020Sun, Jan 19, 2020Mon, Jan 20, 2020Tue, Jan 21, 2020Wed, Jan 22, 2020Thu, Jan 23, 2020Fri, Jan 24, 2020Fri, Jan 24, 2020Sat, Feb 1, 2020Mon, Feb 3, 2020Fri, Feb 7, 2020Sun, Feb 9, 2020Sun, Feb 23, 2020Mon, Feb 24, 2020Tue, Feb 25, 2020Wed, Feb 26, 2020Wed, Feb 26, 2020Fri, Feb 28, 2020Sat, Feb 29, 2020Mon, Mar 2, 2020Tue, Mar 3, 2020Chương 80 H sương sương 3Mon, Mar 9, 2020Wed, Mar 11, 2020Sun, Mar 15, 2020Sat, Mar 21, 2020Mon, Mar 23, 2020Thu, Mar 26, 2020Sat, Mar 28, 2020Mon, Mar 30, 2020Tue, Mar 31, 2020Wed, Apr 1, 2020Thu, Apr 2, 2020Fri, Apr 3, 2020Chương 92. H chậm nhiệt ==Fri, Apr 3, 2020Sun, Apr 5, 2020Tue, Apr 7, 2020Sat, Apr 11, 2020Sat, Apr 11, 2020Chương 97 - Phiên ngoại -Sun, Apr 12, 2020Truyện mới đã xuất hiện 🥴Tue, Apr 28, 2020Fri, Jul 31, 2020EDITOR BLACKOBS Nếu đã đọc 1 trong những truyện edit của tuii thì hãy ghé wall tui để đọc những truyện cover còn lại để ủng hộ tuii nha 🤍 97 Chương Lần đầu tiên Chaeyoung nhìn thấy Lisa là khi Lisa đang té từ cầu thang xuống. Thật ra đây là lần đầu tiên cô thấy người bất cẩn như vậy, mà điều làm cho cô không thể tưởng tượng được chính là cái người thoạt nhìn ngơ ngốc này lại là cảnh sát nhân dân, thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy?? Nhưng vĩnh viễn cô cũng không biết, Lisa lần đầu tiên nhìn vào mắt cô đã bị cô bắt mất hồn, tuy rằng mặt không đổi sắc nhưng đã hồn xiêu phách lạc rồi!! " Chaengie, kỳ thật ngay lần đầu thấy chị em đã muốn chị, cô gái xinh đẹp như vậy em phải thu phục được, đỡ phải gây họa cho thế gian...". "Ăn cơm đi". Chaeyoung gần như đỏ mặt, đem miếng sườn bỏ vào chén tiểu tử nhà mình.22rose "Diệp tổng, tổng giám đốc tập đoàn Lạc Mạn mời cô xế chiều đến nhà bọn họ thương lượng hợp tác công việc." "Đến nhà bọn họ? Alma, cô không nói nhầm chứ?" Diệp Tử nhíu mày, nhìn Alma một trận làm Alma có chút hoảng. Làm việc bên người này lâu như vậy gần như là thư kí tri kỉ của tổng tài vậy mà có khi Alma vẫn bị tổng tài làm cho hoảng sợ. Diệp Tử là tổng tài của tập đoàn Viễn Duy, năm nay vừa mới 28 tuổi, lai hai dòng máu Trung - Anh kế thừa gen di truyền rất tốt từ ba mẹ, cô cao 1m7, dáng người thon thả, tóc dài đen óng, lông mi cong, sóng mũi cao cùng đôi mắt đẹp. Tuy nhiên, nếu nghiêm khắc nhận xét khuyết điểm của cô thì cô chính là mặt than , nói năng thận trọng. Nhất là lúc công tác, khí chất rất mạnh mẽ, mỗi lần Alma đứng bên cạnh tổng tài đều có loại cảm giác mình dắt lừa thuê, áp lực nặng như núi... "Không có sai, trợ lý của tổng tài Lạc Mạn nói như thế, tôi cũng hiểu như vậy không tốt lắm, nhưng vị trợ lý kia bảo tôi trực tiếp nói cho cô biết là được." Alma nhíu mày, tập đoàn Lạc Mạn cũng rất kỳ quái, đây là tập đoàn nước ngoài có công ty mẹ đặt ở nước Anh, lại tuyển chọn trợ lý tổng giám đốc là người Trung Quốc. "Ừ, tôi biết rồi." Diệp Tử không thay đổi sắc mặt, gật gật đầu, tỏ vẻ cô sẽ giải quyết. Viễn Duy là một tập đoàn gia tộc nổi tiếng trong giới. Tổng công ty ở Anh, có nhiều công ty con, chi nhánh lớn nhỏ ở các nước. Trên danh nghĩa, Viễn Duy sản xuất các loại sản phẩm xa xỉ, từ trang sức nước hoa , cho tới ô tô, vàng bạc đá quý. Bởi vì mang tính chất là tập đoàn của dòng họ, cho nên dù Diệp Tử và ba cô bất hoà, nhưng ở các buổi yến tiệc xã giao lớn nhỏ vẫn đều có mặt cùng nhau, cũng có không ít tập đoàn công ty đến thiết lập quan hệ hoặc tỏ rõ ý muốn kết đôi hai tập đoàn với nhau. Tập đoàn Lạc Mạn mới thành lập vài năm gần đây, tuy không lớn mạnh bằng Viễn Duy, nhưng tiền đồ không thể đo lường, tổng công ty Lạc Mạn cũng ở nước Anh, trước đó Viễn Duy tính toán hợp tác với Lạc Mạn vì thế mới có tình huống này xuất hiện. Diệp Tử nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, không có nhớ ra tổng giám đốc bên Lạc Mạn có quan hệ đặc biệt gì với cô mà dám yêu cầu cô đi đến nhà hắn. Đang nghĩ ngợi thì ba cô gọi tới. "Alo, ba, có chuyện gì sao?" Giọng Diệp Tử không một chút lo lắng. "A, không có gì, chỉ là hỏi coi con có nhận được điện thoại của Tiêu Nhuận không" ba của Diệp Tử là người Trung Quốc, lúc nói chuyện giọng nói luôn mang vẻ uy nghiêm truyền thống của đàn ông Trung Quốc. Diệp Tử nhíu nhíu mày, Tiêu Nhuận là ai. "Tiêu Nhuận?" "Ừ, là tổng tài đương nhiệm của Lạc Mạn. Ba ba hắn trước kia là chiến hữu của ta." Ba Diệp Tử giải thích. Diệp Tử cười lạnh một tiếng, thì ra là như vậy, lại là từ nhàm chán biến thành thân cận, không thể không nói, Diệp Tử chán ghét việc kết đôi như vậy. "Vâng, con đã biết." Diệp Tử cúp điện thoại. Tuy rằng cô không muốn nhưng liên quan đến chuyện hợp tác làm ăn của Viễn Duy, nên không muốn cũng phải đi. "Alma, giúp tôi sắp xếp một chút." "Vâng" Alma gật gật đầu, tiếp nhận bảng kế hoạch Diệp Tử đưa cho mình rồi đi ra văn phòng tổng giám đốc, sau đó lịch sự đóng lại cửa phòng. Diệp Tử mở hộp thư, thấy email Chung Tiểu Viên gởi cho mình, trong đó có ảnh chụp vào lễ mừng năm mới của nàng cùng Thẩm Trì, hai người trong ảnh rất vui vẻ, toàn thân mặc đồ màu đỏ, Chung Tiểu Viên tươi cười sáng lạn như có thể hoà tan băng tuyết. Nội dung thư【 Diệp Tử Diệp Tử, dịp lễ mừng năm mới A Trì dẫn em đi ngắm tuyết, chắc ở Anh có rất nhiều tuyết nhỉ, chị mau nhanh chóng tìm được người yêu, đến lúc đó nhớ nói cho em biết, em cùng A Trì đến thăm chị. 】 Diệp Tử cười cười, tắt đi hộp thư, chưa có reply lại. Có lẽ, Chung Tiểu Viên là người mà Diệp Tử đã từng yêu. Lúc trước cô gái ngốc này đến cả cái tên cũng ngốc, lại như thế nào có thể hấp dẫn được mình, bản thân Diệp Tử cũng không biết rõ. Chỉ là bây giờ, hết thảy đều là quá khứ, Chung Tiểu Viên có Thẩm Trì, Diệp Tử cũng có cuộc sống mới của riêng mình. Lúc một mình từ Trung Quốc bay trở về nước Anh, cô cũng đã suy nghĩ không ít. Cô phát hiện mình thế nhưng lại không có khổ sở như đã từng nghĩ, không biết là do cô có chuẩn bị tâm lý từ trước hay thật ra là vì cô cũng không yêu Chung Tiểu Viên. Bất quá cái loại cảm giác này quả thật không chịu nổi, rất giống cảm giác khi còn bé, chính cô đứng ở trong sân nhìn con mèo yêu quý của mình nuôi dưỡng bị đem đi, có chút không cam lòng. Nhìn xong hết tài liệu, Diệp Tử liền tắt máy tính, thu dọn đồ, lấy chìa khoá xe ra khỏi văn phòng chuẩn bị về nhà. ****************** Tại nhà họ Diệp "Tiểu thư, cô đã trở lại? Cô ăn cơm chưa ?" A Mai mở cửa, cung kính hỏi han. "Còn chưa có ăn." Diệp Tử để túi xách lên sopha, cởi áo khoác. "Vậy cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho cô." A Mai lên tiếng, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho Diệp Tử. "Tùy tiện một chút là được, không cần làm nhiều lắm." Diệp Tử dặn dò. "Vâng". Ở nhà ăn cơm trưa xong, Diệp Tử khó có được thời gian rảnh, liền nằm ở trên giường ngủ trưa một chút. Từ sau khi chia tay Chung Tiểu Viên, cô cũng ít khi về nhà. 3 giờ chiều, A Mai liền đúng giờ đánh thức Diệp Tử. Diệp Tử tỉnh dậy thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Đến cửa nhà, Diệp Tử đứng suy nghĩ, vẫn là nên lựa chọn một đôi giày cao gót. Đàn ông Trung Quốc thường không cao lắm, hy vọng tổng giám đốc Lạc Mạn bởi vì nhìn thấy cô cao hơn mà về sau có thể nhụt chí... Ý tưởng như vậy thật sự có chút xấu xa, nhưng Diệp Tử cũng bị buộc bất đắc dĩ mà thôi. "Tiểu thư, túi của cô." A Mai đem túi xách đưa cho Diệp Tử. "Ừm, cảm ơn chị. Tôi đi rồi chắc là sẽ không về ăn cơm chiều." Diệp Tử nói với A Mai. "Vâng". Diệp Tử lái xe, nhấn bản đồ địa chỉ tìm đến Tiêu trạch . Đến khi nhìn toàn cảnh, Diệp Tử có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Tiêu trạch lại là một dãy biệt thự kiểu Trung Quốc. Trong khuôn viên có rất nhiều loại cây Diệp Tử không biết tên, xem ra đều là những cây lâu năm. Diệp Tử mới vừa dừng xe, đã có người mở ra cổng lớn, ý bảo Diệp Tử lái xe thẳng vào trong. "Diệp tiểu thư, hoan nghênh đến thăm Tiêu trạch, lão gia và thiếu gia của chúng ta đều ở phòng khách chờ cô, mời cô đi theo ta." Một người nhìn qua có lẽ là quản gia chào đón Diệp Tử vào Tiêu gia. "Được, cảm ơn." Diệp Tử mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn rất lịch sự nói cảm ơn với quản gia, rồi theo hắn đi vào Tiêu gia. "Ha ha ha, lâu như vậy không thấy Tử Tử, giờ đã lớn thế này rồi, đến đây ngồi cạnh Tiêu gia gia uống trà." Vừa đi vào cửa Tiêu gia, liền có một ông lão tóc bạc chống quải trượng đứng lên cười nói với Diệp Tử. "Tiêu gia gia, ngài khỏe." Diệp Tử hướng Tiêu gia gia cười gật đầu. "Ai ai, tốt lắm, nhìn đứa nhỏ này, thật lễ phép. Tử Tử a, lúc con còn nhỏ Tiêu gia gia đã ôm bế con, chắc con không nhớ rõ rồi." Tiêu gia gia cười tủm tỉm nói. "Ah... Con...Không nhớ rõ ." Diệp Tử xấu hổ nói. "Ha ha, không sao không sao, lúc đó còn nhỏ quá thôi." "Chào cô, tôi là Tiêu Nhuận tổng giám đốc tập đoàn Lạc Mạn." Một người nam gương mặt góc cạnh đứng lên, vươn tay chào Diệp Tử. Diệp Tử có chút thất vọng, Tiêu Nhuận cư nhiên còn cao hơn cô một cái đầu, xem ra kế hoạch của cô lại thất bại mất rồi. - Note 1 mình vật vã thêm một bộ, mừng các bạn mòn mỏi 2 tám chuyện gì cũng được, vui lòng đừng hối thúc!

cảnh sát nhân dân có người yêu rồi